Người đăng: HắcKê
Sau khi Dịch Vân nghe xong lời nói của Môn La, suy nghĩ một chút rồi cả kinh:
Môn La thở dài một hơi, thấp giọng làu bàu:
Ầm------!
Dịch Vân giống như là vừa bị thiên lôi bổ trúng, thân thể đã hơi tê dại. Nghi
thức gia truyền không biết đã truyền qua bao nhiêu đời, lại không hợp với lẽ
thường đúng là bắt đầu từ người này truyền xuống hay sao? Vậy rốt cục hắn bao
nhiêu tuổi?
Dịch Vân nhắm mắt lại, thấy thân ảnh trong đầu không hề nhúc nhích, giống như
đang suy nghĩ, vì thế mới đánh bạo hỏi.
Tổ tiên đại nhân Môn La tựa hồ còn đắm chìm trong suy nghĩ, theo bản năng đáp
lại:
Bao nhiêu tuổi? Các ngươi ở bên ngoài đã trải qua bao nhiêu năm thì ta
không biết, nhưng tuổi thật của ta là hai mươi chín tuổi…. Hừ! Cái gì mà không
thể tin được? Ngươi có biết nghi thức này thần kỳ đến mức nào không? Trong đó
có bao nhiêu thâm ý ? Ta vì thế mà trả giá lớn đến mức nào hay không? Đúng là
tiểu tử vô tri!
Thực tế là hai mươi chín tuổi?
Tuổi còn nhỏ hơn ông ngoại, vẫn là tổ tiên sao? Dịch Vân bắt đầu cảm thấy mờ
mịt.
Suy nghĩ một chút, Dịch Vân lại hỏi.
Môn La trước tiên hừ một tiếng, rồi cười to nói.
Trong đầu Dịch Vân lúc này trống rỗng!
Lúc này là năm 10036 của Khung Võ lịch, có nghĩa là vị tổ tiên đại đại nhân
này chính là người của hơn sáu ngàn chín trăm năm trước!
Dịch Vân còn chưa kịp có phản ứng gì, đã nghe vị tổ tiên đại nhân này lớn
tiếng cười nói:
Hừ! Hừ! Bây giờ mới nhận ra sự vĩ đại của ta sao!
Tổ tiên đại nhân, ta vẫn chưa hiểu được, ngài nói là nhờ ta đánh thức,
nhưng mấy ngàn năm qua, chỉ cần là con cháu của gia tộc Tư Đạt Đặc đều phải
trải qua nghi thức kia, vì lý do gì tất cả tổ tiên khác không đánh thức ngài,
mà lại là ta?
Dịch Vân nghĩ tới vần đề quan trọng, vội vàng dò hỏi.
Môn La cũng không lập tức trả lời vấn đề của Dịch Vân, xung quanh trở nên yên
lặng một hồi, lúc Dịch Vân đang muốn mở miệng hỏi, thanh âm của Môn La đã
truyền tới, chỉ nghe hắn thản nhiên nói:
… Năm đó, lúc ta đạt tới Tinh Vực trung giai chỉ kém một chút là có thể đột
phá, lại bị một địch nhân không biết tên ngầm ám toán, ta hao hết toàn bộ tinh
lực mới có thể trốn thoát. Kỳ thật lúc đó ta không chết dưới tay kẻ địch ấy,
đã coi như cực kỳ may mắn rồi! Tuy rằng giữ lại được một mạng, nhưng lúc ấy ta
bị thương rất là nghiêm trọng, không chỉ có linh hồn bị tan nát một phần lớn,
ngay cả thân thể cũng đã mất hết sinh cơ, dù cho dùng đến ma pháp phục hồi
Quang Minh Đại Chú cũng chỉ có thể giúp ta sống thêm một tháng, lúc ấy, ta là
người chắc chắn phải chết!
Môn La thở dài một hơi, nói tiếp:
Cứ như vậy, ta vừa có thể ở trong tổ khí tu bổ lại linh hồn bị tổn hại, vừa có
thể thực hiện phương thức sống bằng linh hồn, tuy rằng không có thân thể,
nhưng vẫn có thể lấy mắt nhìn thế giới trôi qua hàng ngàn năm, ta cũng không
đến nỗi thiếu thốn gì cả! Nói đến đây, giọng của Môn La bỗng nhiên thay đổi,
bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi căm hận nói:
Nếu chỉ như thế cũng không có gì khó, ta cũng có thể nhận. Chỉ là đám lão bất
tử kia, hạ hai cái cấm chế thật nặng lên tổ khí, đặt ra hai điều kiện thật là
khắc nghiệt…..
…Trước tiên, hậu nhân trong gia tộc không phải ai cũng có khả năng, người đó
cần phải có đủ độ đậm đặc của huyết mạch, đạt được điều này, là có thể cởi bỏ
cấm chế thứ nhất. Kế đó là, người này phải có linh hồn mạnh hơn linh hồn của
ta mới có thể đánh thức ta, vả lại phải là sau khi cấm chế thứ nhất mở ra một
canh giờ, nếu không, sau một canh giờ cấm chế thứ nhất sẽ tự động phong bế trở
lại.
Thanh âm trong đầu càng nói càng lớn tiếng, Dịch Vân đau đầu quá phải lấy hai
tay bịt chặt lỗ tai, nhưng phát hiện là vô ích, vì thanh âm của Môn La trực
tiếp xuất hiện trong đầu.
Tổ tiên đại nhân Môn La tức giận kêu lên:
Môn La câu nào cũng mắng lão bất tử, lão hoạt đầu, hắn cũng không chịu nghĩ
lại, những trưởng bối mà hắn đang mắng đó, tất cả đều đã qua đời gần bảy ngàn
năm, xương cốt đã hoá thành tro bụi.
Dịch Vân nghe Môn La gào thét trong đầu mình, chỉ vào chính mình hỏi với vẻ
không tin:
Môn La lạnh lùng liếc Dịch Vân một cái, cười nhạo:
Ngược lại! Trong hai tiêu chuẩn ngươi không đạt được một tiêu chuẩn nào cả!
Sao lại như thế….?
Môn La tựa hồ đã bình tĩnh lại, hắn lạnh nhạt nói:
Độ đậm đặc của huyết mạch theo mỗi đời truyền xuống chỉ có thể ngày càng loãng
đi, cho nên muốn đạt điều kiện để cởi bỏ cấm chế thứ nhất, chỉ có thể hy vọng
vào trên người của hậu nhân trong khoảng vài đời sau khi ta vừa bị phong bế,
sau mười, hai mươi đời nữa, cơ hội khẳng định là giảm xuống rất nhiều!
Nghe đến đây, Dịch Vân cũng gật đầu, về những chuyện thông thường như vầy, hắn
vẫn có thể hiểu được.
Chỉ nghe Môn La nói tiếp:
Nỗi giận của Môn La lại tăng cao.
Dịch Vân thật sự không biết nói gì, hơn nữa hắn cũng muốn biết chân tướng sự
việc, chì còn cách chăm chú lắng nghe.
Môn La lại nói tiếp, thanh âm đã lên cao vút:
Lúc ấy ta cũng không nghĩ tới, nghi thức tổ truyền tồn tại, là vì truyền thụ
công pháp gia truyền cho hậu nhân mới có thể tiến hành. Tiểu tử, vậy ta hỏi
ngươi, đối tượng được truyền thụ công pháp gia truyền là những ai?
Dịch Vân không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời:
Những người chưa học công pháp của gia tộc.
Người như thế nào lại chưa học công pháp gia tộc?
Môn La hỏi tiếp.
Dịch Vân vừa thốt ra đã hiểu ngay lập tức!