Người đăng: HắcKê
Dịch Vân sau khi về nhà bắt đầu mê man, mất đi một chén máu đối với người
trưởng thành thì không đáng kể, nhưng đối với một đứa trẻ không đầy bảy tuổi
mà nói, ngất đi là bình thường, nếu nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm đến tính
mạng.
Dịch Vân ngủ một giấc thật ngon đến tối mới bị mợ đánh thức, mơ hồ đi tới bàn
ăn, phát hiện ra lượng thịt trong chén của mình nhiều gấp đôi bình thường, lúc
này mới nghe tiếng cười của Phổ Tu Tư:
Tiểu Hán Khắc cũng biết hôm nay Dịch Vân đã trải qua nghi thức truyền thống,
cũng nói theo:
Lúc trước chính hắn cũng đã gặp vài cơn ác mộng liên tiếp, nghĩ rằng Dịch Vân
cũng như thế, lời này làm cho những người khác cười to.
Tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, đang lúc nói chuyện phiếm, Dịch Vân nhân cơ
hội hỏi Phổ Tu Tư:
Phổ Tu Tư nghe vậy sửng sốt một chút, Ba Đức Lợi lại tranh đáp trước:
Phổ Tu Tư cũng nghi hoặc hỏi:
Dịch Vân con đã thấy cái gì sao? Làm sao hôm nay con luôn hỏi chuyện này
vậy?
Con thấy trên không trung có rất nhiều đốm lửa bay, nhưng chỉ một chút rồi
biến mất, không biết có phải là ảo giác hay không, bởi vì lúc ấy đầu óc của
con rất mơ hồ!
Dịch Vân nhớ lại.
Phổ Tu Tư nghe xong thoải mái cười to:
Dịch Vân nghe Phổ Tu Tư giải thích, sau cùng cũng yên lòng:
Nguyên thật sự là ảo giác a, con vẫn còn hoảng sợ đây, ha ha!
Dịch Vân con tuy vừa ngủ một giấc rồi, nhưng lát nữa cũng nên đi ngủ sớm
một chút, tuổi của những đứa trẻ như con ngủ nhiều cũng có thể cao hơn một
chút, mấy ngày tới buổi học của ông ngoại con cũng không cần đến, nếu như có
rảnh, nhớ tu luyện Luyện Khí Quyết con vừa học nhiều một chút, sẽ tốt cho thân
thể!
Phổ Tu Tư thúc giục, khiến Dịch Vân nhanh chóng trở về giường ngủ.
Dịch Vân ngồi trên giường, lúc này mặc dù hắn cảm thấy thân thể vẫn yếu ớt vô
lực, nhưng lại không thấy buồn ngủ, thầm nghĩ:
Nghĩ xong làm ngay, Dịch Vân lập tức khoanh chân ngồi, vận hành Luyện Khí
Quyết, không đến nửa canh giờ, lại tiến nhập vào trạng thái cảm nhận khi
trước.
Cảm thấy luồng khí nhỏ như tơ trong cơ thể đang chậm rãi di động, hắn hứng thú
cảm nhận cảm giác kỳ dị đó, lại qua nửa canh giờ, hắn kinh hãi phát hiện luồng
nội khí như tơ kia ngày càng yếu, rồi chậm rãi biến mất.
Dịch Vân không hiểu vì sao lại như vậy, lại không cam lòng thấy luồng khí biến
mất như thế, hắn lại tăng tốc độ vận hành công pháp lên. Nhưng hắn làm như vậy
cũng phí công mà thôi, bất luận hắn cố gắng vận hành công pháp như thế nào,
luồng khí trong cơ thể vẫn theo thời gian mà yếu đi, rồi lát sau hoàn toàn
biến mất không thấy đâu cả.
Dịch Vân mở to hai mắt lộ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ mình đã nhớ sai công pháp hay
sao? Không có khả năng a! Ông ngoại đọc từng chữ một, ta đều nhớ kỹ, quyết
không có sai. Đây là vì nguyên nhân gì?
Suy nghĩ một hồi, Dịch Vân vẫn không thể tìm ra vấn đề, đang quyết định đi hỏi
Phổ Tu Tư, bỗng nghe một thanh âm rót vào tai:
Dịch Vân kinh hãi, vội vàng nhìn về phía phát ra thanh âm, nhưng không thấy ai
cả. Hắn cẩn thận nhìn khắp bốn phía, sau khi phát hiện quả thật không có ai
khác trong phòng, lại chậm rãi ngồi xuống.
Dịch Vân lẩm bẩm.
Dịch Vân vừa mới nằm xuống, đang chuẩn bị kéo mền, đột nhiên nghe âm thanh kia
vại vang lên trong tai:
Ngươi còn muốn đến hỏi ông ngoại sao? Ta nói, phương pháp tu luyện của
ngươi, Căn---Bản---Sai---Rồi!
Có quỷ a----!
Dịch Vân lập tức chạy ra khỏi phòng.
Ba người còn đang ngái ngủ đi vào phòng Dịch Vân dạo qua một vòng, vừa nói vừa
ngáp dài.
Dịch Vân mười phần khẳng định.
Phổ Tu Tư lại ngáp một cái nữa, vỗ vỗ Dịch Vân, an ủi hắn:
Kinh hãi qua đi, Dịch Vân mau chóng trở lại bình thường, hắn suy nghĩ một
chút:
Dịch Vân đóng cửa phòng chậm rãi đi đến giường, lại kiểm tra khắp phòng một
lần nữa, sau khi phát hiện thật sự không có vấn đề gì, suy nghĩ một chút rồi
khẽ nói:
Đợi một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời, Dịch Vân thở ra một hơi, lên
giường nằm thẳng cẳng. Vừa mới nhắm hai mắt lại, thanh âm quen thuộc kia lại
vang lên:
Dịch Vân lần này ngược lại không kích động, cứ như vậy ngồi dậy mở miệng hỏi:
Chỉ nghe thanh âm kia cười nói:
Lần này không sợ sao? Xem như có tiến bộ! Trước hết, ta không phải là
người, thứ hai, ta cũng không có trốn đi!
Không phải người? Vậy ngươi ở đâu vậy, sao ta không thấy được ngươi?
Dịch Vân nói xong, lại nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bóng tối vây quanh, trừ
hắn ra, không có cái gì cả.
Dịch Vân cả kinh hỏi:
Thanh âm kia vừa cười vừa nói:
Theo tiếng cười điên cuồng, một đạo thân ảnh màu trắng như có như không xuất
hiện trong đầu Dịch Vân, thân ảnh nọ rất mơ hồ, chỉ có thể đoán là một nam
nhân trưởng thành.
Dịch Vân lần này thật sự bị doạ rồi, không khỏi thốt lên:
Thanh âm tự xưng là Môn La tức giận hừ một cái:
Dịch Vân nghe Môn La dường như có vẻ tức giận, chặn lại:
Môn La hừ một tiếng rồi nói: