Người đăng: HắcKê
Sáng sớm hôm sau, Dịch Vân bị tiếng đập sắt liên tục từ ngoài phòng truyền đến
làm cho thức giấc.
Đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hơn mười mấy người bên ngoài sân của trang viên đều
đang nấu nước đẩy xe, còn có mấy tên đại hán cường tráng đang đốt lò rèn, vừa
đập từng nhát búa để luyện sắt, một đám người đúng là đang cùng nhau ý a ý ới
phân chia công việc với nhau mà làm một cách vui vẻ.
Dịch Vân cũng không biết, đây là cảnh tượng mỗi sáng sớm tại Yêu Đạt trấn, một
ngày mới chính thức bắt đầu.
Từ trong phòng vọng ra thanh âm thân thiết của mợ hắn.
Dịch Vân vội vàng đi vào trong phòng, vừa ngồi xuống, mợ hắn đã bưng đến một
chén cháo bốc khói nghi ngút.
Dịch Vân nhìn quanh bốn phía, không thấy hai người Ba Đức Lợi và Phổ Tu Tư
đâu, lập tức hỏi mợ.
Mợ lại đem cho hắn một mâm thịt và rau, thân thiết cười nói:
Dịch Vân nghe xong gật gật đầu, hắn quả thật cũng đã đói, liền bắt đầu thưởng
thức bữa sáng đầu tiên của mình tại nơi này.
Nửa giờ sau đó.
Ba Đức Lợi chỉ vào lò rèn, nói với Dịch Vân. Sau khi tìm được Ba Đức Lợi, hắn
liền dẫn Dịch Vân đi một vòng xem qua quá trình tinh luyện kim loại trong
xưởng binh khí, vừa giảng giải cho Dịch Vân.
Thật ra Dịch Vân nghe mà không hiểu mấy, tò mò nhìn một đám người đang rất bận
rộn, hơi nóng xung quanh lò rèn bốc lên hừng hực, sức nóng như vậy một đứa bé
sao có thể chịu nổi, không đến một canh giờ sau, toàn thân hắn đã đổ mồ hôi
đầm đìa.
Ba Đức Lợi đưa cho Dịch Vân một chén nước lạnh, cười nói:
Ta biết bây giờ con chưa thể thích ứng với hoàn cảnh trong xưởng, cũng chưa
thể lý giải được những chỗ ảo diệu, chờ một thời gian nữa cho con quen dần,
sau vài năm con cũng sẽ yêu thích nghề thợ rèn này. Lúc nhìn từng món binh khí
do chính tay mình làm ra, trong đó có thể có một món thần binh được lưu truyền
hậu thế, cảm giác đẹp đẽ này rất khó diễn tả bằng lời!
Cậu Ba Đức Lợi, ông ngoại nói cho con biết, gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta là
gia tộc rèn binh khí truyền thừa lâu đời nhất trong đế quốc, binh khí do chúng
ta làm ra, rất là có tên tuổi trong đế quốc, chuyện này mẫu thân chưa từng nói
cho con biết!
Dịch Vân có chút hưng phấn nói.
-Ôi, phụ thân con cũng không nói sao? Ừ, có thể nói như vầy, bội kiếm của hoàng đế Kỳ Võ đế quốc đang sử dụng – Hổ Phách kiếm, chính là do tổ tiên chúng ta làm ra hơn chín trăm năm trước, ừ, không sai!
Ba Đức Lợi hơi có chút cà lăm.
Dịch Vân hưng phấn kêu lên.
Nhìn hai mắt Dịch Vân sáng ngời, vẻ mặt già của Ba Đức Lợi không khỏi đỏ lên.
Đúng là có thần binh tên là Hổ Phách kiếm là do gia tộc của bọn họ làm ra,
nhưng còn một chuyện hắn chưa nói, chính là một ngàn năm qua, gia tộc Tư Đạt
Đặc của hắn cũng chỉ có duy nhất một món binh khí này làm cho nở mày nở mặt mà
thôi!
Từ đó trở về sau, gia tộc bọn họ cũng không thể làm ra được một món thần binh
nào có thể lưu truyền hậu thế được nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra hàng
loạt binh khí tốt hơn bình thường một chút. Cứ như vậy đời sau không bằng đời
trước, dần dần đi xuống dốc, cho tới bây giờ đã lâm vào tình trạng phải nương
nhờ vào những đại gia tộc khác mới có thể sinh tồn.
Ba Đức Lợi vội vàng chuyển sang đề tài khác, lôi Dịch Vân đi vào trong trấn.
Yêu Đạt trấn cũng không lớn, có khoảng mười dặm lãnh địa, Dịch Vân theo Ba Đức
Lợi đi hết một vòng, cũng đã hết thời gian một ngày.
Buổi tối, sau khi cả nhà đã ăn cơm tối xong, Phổ Tu Tư kêu Dịch Vân đi đến
phòng mình.
Phổ Tu Tư cười nói với Dịch Vân.
Đây đúng là mối nghi ngờ của Dịch Vân, mẫu thân đã mất, người trong gia tộc
lúc này chỉ còn ông ngoại, cậu mợ, tiểu Hán Khắc, tính luôn cả hắn cũng chỉ có
năm người mà thôi.
Một gia tộc có lịch sử vài ngàn năm, lại chỉ có năm hậu nhân đệ tử, việc này
cũng thật sự là kỳ quái. Tại gia tộc Lam Duy Nhĩ, tuỳ tiện bất cứ một nhánh
nào, ít nhất cũng có quy mô vài trăm người, toàn bộ gia tộc cũng có hơn mấy
ngàn người, so với gia tộc Tư Đạt Đặc thì thật là một trời một vực.
Phổ Tu Tư nói một cách mơ hồ.
Từ khi hắn vừa sinh ra, gia tộc Tư Đạt Đặc đã lâm vào cảnh trầm luân, dĩ vãng
huy hoàng vinh quang tựa như câu chuyện xưa kể lúc trà dư tửu hậu, chính là
một truyền thuyết mà thôi.
Dịch Vân thấy Phổ Tu Tư đau khổ, muốn an ủi ông ngoại nên nói một cách ngây
thơ. Phổ Tu Tư trước hết lấy làm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dịch Vân, sau khi
nhìn vẻ vô cùng chăm chú trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, không khỏi cười to:
Tiểu Dịch Vân à, nếu thật sự thần binh dễ dàng chế tạo như vậy, gia tộc Tư
Đạt Đặc của chúng ta cũng đã không đến nỗi không làm ra được một cái nào trong
suốt hơn chín trăm năm qua!
Gia gia của ông ngoại trong cuộc đời đã tạo ra mấy vạn món binh khí, thí
nghiệm qua hàng trăm loại khoáng thạch không giống nhau, trong đó cũng có bí
ngân ngàn vàng khó mua được, các loại kim loại kỳ dị, tuy có luyện ra được một
vài món binh khí có thể nói là thuộc loại cao cấp……
Phổ Tu Tư hớp một ngụm rượu, nói tiếp:
Dịch Vân nghe xong liền sửng sốt, không nghĩ tới lại quá khó khăn như vậy, hỏi
với vẻ khó hiểu:
Vậy tổ tiên khi trước như thế nào mà làm được?
Ông ngoại năm đó cũng từng hỏi qua phụ thân vấn đề này, theo như cách nói
của phụ thân, lúc trước sở dĩ tổ tiên có thể làm ra thanh thần binh kia, hẳn
đã dùng một bí pháp mà chúng ta không biết. Mà bí pháp kia lại không được
truyền thừa xuống dưới, cho nên, lớp hậu nhân chúng ta muốn làm ra được một
món thần binh như vậy nữa, sợ rằng không phải là một chuyện dễ dàng!
Phổ Tu Tư buồn bã nói.
Dịch Vân nghe xong trầm mặc không nói, cuối cùng đã hiểu được chân tướng, gia
tộc của mẫu thân không chừng chính là vì nguyên nhân này mới có thể dần dần đi
tới chỗ suy đồi như vậy! Thế nhưng, nếu tổ tiên không ai có thể chế tạo thần
binh thành công, chưa chắc là bản thân hắn cũng không thể!
Dịch Vân nhìn khuôn mặt già nua của ông ngoại, trên đó có một nét buồn khó
hiểu…..
Dịch Vân kêu thầm trong lòng.