Người đăng: HắcKê
Yêu Đạt trấn giáp với biên giới phía Bắc của Kỳ Võ đế quốc, là một trấn nhỏ
bình thường dưới chân núi.
Đã hoàng hôn, nhà nhà đều dậy lên khói bếp, cư dân trong trấn vất vả cả ngày
cũng đều ngừng công việc, tụm năm tụm ba trở về nhà mình, bữa cơm tối gia đình
là lúc trông đợi nhất trong ngày của bọn họ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa cũng vừa vào đến cửa trấn, đang từ từ đi vào trong
trấn.
Một vài thôn dân nhận ra xe ngựa nói với nhau.
Trong tiếng chào hỏi của đám thôn dân, chiếc xe đi tới một trang viên lớn nhất
trong trấn, một lão nhân đầu tóc bạc phơ, dắt tay một đứa bé trai xuống xe.
Đứa bé tò mò nhìn chung quanh trang viện hơi cũ nát này, mỉm cười thân thiện
với đám thôn dân cách đó không xa.
Một già một trẻ này chính là Phổ Tu Tư và Dịch Vân.
Từ lúc bọn họ rời khỏi Kỳ Võ thành trở về đây đã năm tháng trời.
Lúc ấy sau khi Phổ Tu Tư tế bái con gái mình xong, ngựa không dừng vó, đưa
cháu ngoại hắn hấp tấp trở lại gia tộc Lam Duy Nhĩ lúc ấy đang dùng bữa cơm
tối.
Vừa tới cửa, hắn cũng không thèm để ý tới sự ngăn trở cửa tên giữ cửa, đi
thẳng vào trong đại sảnh nơi gia tộc Lam Duy Nhĩ đang dùng bữa tối, dựa vào
thân phận hắn là nhạc phụ của gia chủ hiện thời, bọn cách cửa mặc dù ngăn cản
không được, nhưng cũng không dám có hành động quá phận với hắn.
Lúc ấy trong nhà ăn đang ngồi hơn hai mươi vị tộc nhân trực hệ, trừ tộc trưởng
Mặc Tây ra, toàn bộ anh chị của Dịch Vân cũng đều đang ở đó.
Ngoài dự đoán của Phổ Tu Tư, quá trình mang Dịch Vân đi thuận lợi ngoài ý
muốn!
Con rể hắn cũng chính là phụ thân của Dịch Vân, Mặc Tây Lam Duy Nhĩ đại nhân,
đối với quyền yêu cầu nuôi nấng Dịch Vân của Phổ Tu Tư, đúng là không cần suy
nghĩ, sảng khoái đáp ứng ngay lập tức, đây là lần đầu tiên Phổ Tu Tư thấy con
rể hắn mỉm cười với hắn, cũng là một lần duy nhất…
Mặc Tây nói dứt câu đã lạnh lùng rời khỏi nhà ăn, không thèm liếc nhìn Phổ Tu
Tư và Dịch Vân một cái!
Phổ Tu Tư sắc mặt xanh mét nhìn mọi người xung quanh đang không ngừng nhìn
mình với ánh mắt coi thường, tiếng cười trào phúng vang lên, hắn không nói một
lời ôm Dịch Vân ra đi. Dịch Vân chứng kiến từ đầu đến cuối, vành mắt ửng đỏ,
cũng không nói một lời nào….
Đêm đó Phổ Tu Tư một chút cũng không ngừng lại, ngay trong đêm lập tức lên xe
ngựa rời khỏi Kỳ Võ thành.
Dịch Vân ngẩng đầu nhìn hai nam nữ trung niên đang chào đón, bọn họ nhìn mình
với vẻ mặt tươi cười.
Phổ Tu Tư nhìn Dịch Vân cười, chỉ vào hai người giới thiệu:
Dịch Vân ngoan, đây là cậu và mợ của con, bọn họ đang đón chờ con về !
Cậu, mợ, con là Dịch Vân, ông ngoại đã nói qua về hai người cho con biết!
Dịch Vân đã sớm biết hắn có một người cậu tên là Ba Đức Lợi, là anh của mẫu
thân mình, trên đường đi cũng đã nghe ông ngoại nói, năm năm trước đây cậu mới
kết hôn, hiện có một đứa con trai độc nhất tên là Hán Khắc, nhỏ hơn hắn hai
tuổi. Mợ hắn tiến lại nắm tay hắn, mỉm cười thân thiết:
Ba Đức Lợi cũng nói tiếp:
Mấy tháng trước Phổ Tu Tư cũng đã báo tin về cho hai vợ chồng hắn, tất cả mọi
việc xảy ra bọn họ đều đã biết, bởi vậy họ đã sớm chuẩn bị với sự xuất hiện
của Dịch Vân.
Đêm xuống, Dịch Vân sau khi ăn no đã sớm lên giường ngủ, qua mấy tháng đã
không được ngủ trên giường êm ái như vậy, không bao lâu hắn đã ngủ say.
Lúc này ở phòng Phổ Tu Tư cũng không ai giữ được bình tĩnh.
Ba Đức Lợi tức giận nói.
Vẻ mặt tức giận của Phổ Tu Tư vẫn chưa tan, trầm giọng nói:
Bọn họ thật là quá đáng! Nhớ đến lúc ta mang Dịch Vân đi, ở đó tất cả đều
là huynh tỷ trưởng bối của Dịch Vân, sắc mặt của bọn người ấy thật là làm cho
người ta phải nổi giận bừng bừng!
Ai…. Bất quá, ngoại hình của Dịch Vân đúng là không hợp với gia tộc bọn họ,
cũng khó trách bọn họ không thể tiếp nhận. Chúng ta cũng không có cách nào đối
phó với đại gia tộc như vậy, chuyện đến đây coi như chấm dứt thôi!Về sau cũng
không nên nhắc đến chuyện có liên quan đến gia tộc bọn họ trước mặt Dịch Vân
nữa!
Phổ Tu Tư nói xong lại thở dài.
Ba Đức Lợi bất đắc dĩ nói:
-Cũng phải như vậy thôi! Cũng may là phụ thân vẫn có thể đưa Dịch Vân trở về đây, ít nhất ở đây, nó có thể có được một cuộc sống bình thường!
Ba Đức Lợi gật đầu:
Vâng! Sáu tuổi mới bắt đầu coi như là chậm rồi, Hán Khắc lúc ba tuổi con đã
dạy. Như vầy đi, chờ một tháng sau Dịch Vân hoàn toàn ổn định sẽ bắt đầu đi,
dù sao, trước khi học tập Luyện Khí công pháp, còn phải thực hành nghi thức
truyền thống nữa, nếu thân thể không nghỉ ngơi cho tốt sợ là chịu không nổi!
Việc này cứ quyết định như vậy! À…một năm tới, sinh ý của chúng ta thế nào?
Phổ Tu Tư hỏi.
So với những năm trước thì kém hơn một chút! Tuy rằng một năm tới, sản
lượng mỗi tháng của chúng ta đều có thể làm ra trên dưới một ngàn năm trăm món
binh khí, vả lại có Lôi Hổ quân đoàn của đế quốc đã thu mua toàn bộ. Nhưng lúc
này ba đế quốc lớn xảy ra chiến tranh cục bộ không ngừng, giá cả quặng sắt vẫn
ở mức cao không giảm, hơn nữa chúng ta lại không tìm được mỏ quặng mới…
… Một năm tới đây, chúng ta chỉ còn lời tổng cộng không đến hai ngàn kim
tệ! Trong đó trừ ra chi phí dùng để duy trì Yêu Đạt trấn cùng với thuế thu
nhập phải nộp cho đế quốc, còn lại không đến ba trăm kim tệ!
Ba Đức Lợi bất đắc dĩ nói.
Phổ Tu Tư gõ gõ đầu ngón tay trầm tư, lại nghe Ba Đức Lợi hạ giọng nói tiếp:
Ngừng một chút, Ba Đức Lợi nói tiếp:
Ba Đức Lợi nói xong lắc lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ không cam lòng.
Phổ Tu Tư thở dài:
Phổ Tu Tư lắc lắc đầu, sắc mặt có vẻ già đi rất nhiều:
Ba Đức Lợi cũng thở dài theo, thần sắc rất là bất đắc dĩ.