Người đăng: HắcKê
Một tháng sau đó, ban ngày thì Dịch Vân đi theo Ba Đức Lợi học tập nghề rèn
binh khí, buổi tối thì nghe ông ngoại Phổ Tu Tư giảng các kiến thức về Khung
Võ đại lục.
So với thời gian học tập của ban ngày, Dịch Vân lại mong cho mau tới thời gian
buổi tối học với Phổ Tu Tư hơn. Không phải vì hắn sợ nghề rèn nặng nhọc, mà là
nghe Phổ Tu Tư giảng bài có nhiều thú vị hơn.
Lúc Dịch Vân còn ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, có thể nói chuyện với hắn cũng chỉ có
mẫu thân cùng một ít đứa trẻ cùng tuổi. Hơn nữa do phụ thân hắn cố ý lơ là,
hắn cũng không được trải qua sự giáo dục bình thường như những đứa trẻ khác.
Vì vậy Dịch Vân chỉ biết là, thế giới này là Khung Võ đại lục, nước của hắn
đang sống là Kỳ Võ đế quốc, ngoài chuyện đó ra, hắn hoàn toàn không còn biết
gì nữa cả.
Cho tới bây giờ, hắn mới biết ngoài Kỳ Võ đế quốc ra, trên đại lục còn có hai
đế quốc khác. Hơn nữa lịch sử của Khung Võ đại lục đã có trên vạn năm rồi, hắn
sinh ra vào năm 10030 của Khung Võ lịch, lúc này đã là năm 10036.
Phổ Tu Tư nói:
Tất cả dân cư của đại lục vào khoảng sáu trăm triệu người, trong đó, Kỳ Võ đế
quốc là nhiều nhất, Bàn Nham công quốc ít nhất.
Dịch Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi:
Nhân số của Kỳ Võ đế quốc chúng ta nhiều nhất, vậy có phải cũng là mạnh
nhất hay không?
Nếu chỉ đơn thuần nói về mặt quân lực, Kỳ Võ đế quốc chúng ta quả là cường
quốc thứ nhất trên đại lục, kế đến là Bối Đặc Mông đế quốc, Bàn Nham công quốc
là yếu nhất. Nhưng nếu nói đến thực lực tổng quát của một nước, thì không phải
chỉ đơn giản như vậy, còn liên quan đến thế lực của các loại tôn giáo, ưu thế
về địa hình của các nước, về mặt ngoại giao…..rất là phức tạp.
Phổ Tu Tư gật gật đầu nói.
Dịch Vân cũng hiểu được, trên đại lục đồng thời có ba loại tôn giáo, trong đó
lại thờ phụng Quang Minh thần. Quang Minh thần có thế lực lớn nhất, mà ở Kỳ Võ
đế quốc, đa số người dân cũng đều là Quang Minh giáo đồ, đương nhiên Phổ Tu Tư
cũng vậy, lại còn rất là thành kính nữa!
Phổ Tu Tư nói một cách ôn hoà.
Trong lòng Dịch Vân không đồng ý, nhưng cũng không nói ra.
Dịch Vân ban ngày cầm búa sắt lần lượt tập cách rèn sắt tại lò rèn, Ba Đức Lợi
rất chú tâm dạy dỗ Dịch Vân, thường thường cũng không hối thúc tiến độ làm
việc, muốn dạy Dịch Vân cho thật tốt. Sau khi màn đêm buông xuống, lại nghe
Phổ Tu Tư giảng một mớ chuyện xưa nhẹ nhàng, làm cho tầm mắt của hắn càng thêm
mở rộng, Dịch Vân rất thích cuộc sống như vầy.
Như hôm nay, Phổ Tu Tư đã giảng tới chế độ phân cấp của ma pháp sư và võ giả
trên Khung Võ đại lục.
Phổ Tu Tư nói với Dịch Vân.
Nói về vũ giả, từ nhất tinh đến tam tinh kêu là Chiến Sĩ, tứ tinh ngũ tinh
kêu là Võ Đồ, lục tinh là Võ Cuồng, thất tinh là Võ Tước, bát tinh là Võ
Tướng, mà cửu tinh kêu là Võ Tôn. Võ giả đạt tới thất tinh, bát tinh, cửu tinh
thực lực đều đáng sợ phi thường, nhất là võ giả cửu tinh, trong mấy ngàn vạn
người cũng khó có thể kiếm được một người!
Mà mỗi tinh cấp lại chia làm tứ giai, phân biệt là sơ giai, trung giai, cao
giai và đỉnh giai.
Phổ Tu Tư giải thích cặn kẽ.
Dịch Vân ngồi một bên nghe, mắt sáng rực lên, những chuyện nay hắn chưa từng
nghe qua.
Phổ Tu Tư liếc nhìn Dịch Vân một cái rồi nói tiếp:
Tướng quân, tước vị? Chỉ cần đạt đến thất tinh là có thể được như vậy sao?
Dịch Vân trong lòng hưng phấn nghĩ.
Phổ Tu Tư cười nói.
Dịch Vân đột nhiên nhớ ra, lập tức dò hỏi.
Phổ Tu Tư nghe vậy sửng sốt, nói một cách khinh thường:
Phụ thân ngươi? Hắn chẳng qua chỉ là một lục tinh sơ giai Võ Cuồng, so với
thất tinh Võ Tước còn kém rất xa, ngay cả cấp bậc phong tước thấp nhất còn
chưa đạt tới. Nếu chỉ bằng vào thực lực mà nói, không chỉ bá tước, ngay cả tử
tước hắn cũng không có tư cách!
Vậy như thế nào …
Dịch Vân nghe ra trong giọng nói của ông ngoại có ý khinh thường, nhưng hắn
đối với phụ thân cũng không có hảo cảm gì, bởi vậy cũng không để ý.
Phổ Tu Tư nhổ một bãi nước bọt, rồi nói tiếp với vẻ khinh thường:
Hắn sở dĩ có được tước vị bá tước, tất cả đều nhờ phụ thân hắn, cũng chính
là ông nội của con- Bá Nạp Đốn Lam Duy Nhĩ. Ông ta là cường giả bát tinh Võ
Tướng, đồng thời cũng là chỉ huy cao nhất của Lôi Hổ quân đoàn- đội quân tinh
nhuệ của Kỳ Võ đế quốc. Mà tước vị bá tước, là có thể làm cho con cháu ba đời
sau đó được kế thừa!
Con có ông nội sao? Lại là võ giả bát tinh?
Dịch Vân kinh nghi hỏi.
Dịch Vân đã sống sáu năm ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, cũng chưa từng nghe ai nói
qua, hắn vẫn còn có ông nội, lại là cường giả bát tinh Chiến Tướng!
…Thật ra, bá tước Bá Nạp Đốn quả thật là một người tài giỏi, trong toàn bộ gia
tộc Lam Duy Nhĩ, ta cũng chỉ bội phục một mình hắn mà thôi.
Phổ Tu Tư thở ra một hơi, nói tiếp:
Phổ Tu Tư hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, nhưng trong lòng Dịch Vân lại
rộn lên, hắn chưa từng biết rằng hắn vẫn còn có ông nội, lại là một bát tinh
Chiến Tướng đáng sợ cùng tướng quân của một quân đoàn!
Dịch Vân cố gắng đè nén kích động trong lòng, lại hỏi:
Ông ngoại, vừa rồi là nói về võ giả, còn ma pháp sư thì sao? Cũng giống như
võ giả hay sao?
Danh hiệu tinh cấp của ma pháp sư cũng không khác mấy: Tam tinh kêu là Pháp
Sư, tứ tinh ngũ tinh kêu là Pháp Đồ, lục tinh kêu là Pháp Cuồng, thất tinh là
Pháp Tước, bát tinh là Pháp Tướng, mà cửu tinh là Pháp Tôn.
Nhưng ma pháp sư có chút khác biệt, tuy rằng giữa ma pháp sư và võ giả cùng
cấp tương đối không sai biệt với nhau, nhưng ở lực công kích, ma pháp sư mạnh
hơn một bậc, về lực phòng ngự và sức chịu đựng, thì võ giả mạnh hơn ma pháp sư
nhiều lắm. Nhưng người có tư chất trở thành ma pháp sư, lại trong vạn người
không được một, so với số lượng võ giả thì ít hơn rất nhiều, cho nên địa vị
của ma pháp sư so với võ giả đồng cấp cũng cao hơn một chút.
Phổ Tu Tư nói xong, lại hớp một ngụm rượu.
Theo như những lời hắn nói lúc này, trên Khung Võ đại lục cơ hồ là hiểu biết
thông thường của mỗi người, ngay cả một đứa bé con cũng có thể đọc ra vanh
vách cấp bậc các tinh, hoàn toàn không biết gì như Dịch Vân thì thật là hiếm
thấy.