Đánh Mặt (2)


Người đăng: quynhnhu203

Giọng nói lãnh khốc không chút lưu tình của Mộc Hàn vừa rơi xuống lập tức Sở
Khả Hân sắc mặt liền tái xanh. Cô ta cố gắng giả vờ trấn định một chút rồi lắp
bắp hỏi:" Mộc Thiếu... ngài... vừa nói... gì ạ?"

Mộc Hàn nghe vậy hơi nhíu mày tỏ vẻ phiền chán dứt khoác im lặng không nói. Bộ
dạng như rất khinh thường Sở Khả Hân.

Mọi người ở dưới thấy cảnh tượng này có chút hứng thú. Không ít người còn muốn
bỏ đá xuống giếng đâu.

" Hừ! Ta đã nói rồi mà, Mộc Thiếu thân phận cao quý, sẽ không nhìn trúng cô
ta."

" Quả nhiên hồ ly tinh có khác, thật giỏi câu dẫn đàn ông. Cũng may đại thần
chán ghét cô ta nên mới không bị cô ta cấp lừa gạt."

" Loại phụ nữ này cũng quá điêu ngoa đi! Sở gia chắc chắn rất ghét bỏ nàng
đi."

.... Bây giờ hoàn toàn không có người thay nàng nói chuyện

Thấy vậy, Sở Khả Hân mặt càng biến sắc, nói không nên lời vô cùng xấu hổ.

Vốn ban đầu chính mình cố gắng trước mặt Mộc Thiếu lộ ra một chút này nọ để
hắn để ý mình. Cuộc sống trong Sở gia cũng có thể tốt hơn một chút nhưng mà kế
hoạch không những không thành mà ngược lại còn bị chỉ trích.

Sở Khả Hân cắn môi, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Nhìn qua vô
cùng đáng thương.

Các nam sinh trong phòng học liền cảm thấy có chút đồng tình đối với cô.

Dù gì người ta cũng là nữ tử chân yếu tay mềm, nhan sắc lại là như thế mỹ khó
tránh khỏi cảm giác thương xót. Nhưng cảm giác cũng chỉ là cảm giác đến cùng
cũng không ai nói giúp cô cả.

Mộc Thiếu trời sinh lạnh lùng giết người không thấy máu, tiền tài là như thế
khủng bố. Chỉ cần hắn muốn thì dù có là lấy tiền đập chết ngươi cũng không
thành vấn đề, không người dám ý kiến.

Mấy nữ sinh trong phòng thấy thế liền cười lạnh. Nhan sắc gia thế tốt thì thế
nào? Vẫn là hồ ly tinh thôi. Chỉ có nhiêu đó mà đòi quyến rũ Mộc Thiếu quả
nhiên nằm mơ.

Vở kịch này không ít người âm thầm cười trên nỗi đau của người khác nhưng cố
tình Mộc Hàn lại không để ý.

Mộc Hàn âm trầm nhìn Ninh Thanh Thanh đang nằm gục trên bàn phía trên Sở Khả
Hân.

Nàng cư nhiên không thèm chú ý đến hắn? Chẳng lẽ nàng không nhớ hắn sao?

Hay là nàng giận hắn bỏ đi không lấy một lời?

Càng nghĩ tâm tình hắn càng không tốt liền muốn bày trò chọc phá nàng.

Vốn dĩ hắn là đang buồn bực Ninh Thanh Thanh đang hờn dỗi hắn nhưng vào mắt
người khác chính là hắn đang tức giận Sở Khả Hân cố ý câu dẫn hắn.

Mọi người đều vui sướng khi người gặp họa. Sở Khả Hân ngu ngốc dám đắc tội với
Mộc Thiếu thì nhất định phải có một cái kết xứng đáng.

Như vậy hay ho tuồng kịch ai mà không muốn xem.

Bất quá hiện tại Mộc Hàn nhưng không rảnh quan tâm này nọ, hắn nhưng là còn
muốn thu hút sự chú ý đối với Ninh Thanh Thanh đâu? Còn về nữ nhân Sở Khả Hân
này muốn trèo cây cao, hắn tự nhiên có biện pháp đối với nàng hành hạ.

Mộc Hàn mắt nhìn về hướng Ninh Thanh Thanh đang nằm gục trên bàn nói:” Mời!”

Mèo nhỏ không để ý đến hắn, hắn nhất định làm cho nàng phải chú ý đến hắn.

Lúc này mọi người mới sực nhớ lại lúc nãy Sở Khả Hân là đứng sai nhân, liền
đồng loạt tò mò nhìn lại người ngồi ở sau.

Nhưng mà Ninh Thanh Thanh như không nghe thấy, bất động nằm gục trên bàn.

Diệp Mộng ngồi bên cạnh thấy vậy hoảng hốt quay sang gọi cô.

Trời ạ, hội trưởng đây là như thế nào im lặng a?

Ninh Thanh Thanh đang nằm ngủ nghe thấy tiếng gọi thì hơi động, cái đầu nhỏ
nhích lên một chút rồi hé ra đôi mắt xanh nhìn Diệp Mộng. Cô lười biếng nói,
trong giọng còn có chút ngái ngủ:” Uhm..mm... Mộng Mộng... Người ta nhưng...
là ..ngủ ngủ a~”

Tối hôm qua cô nhưng là thiếu ngủ nha. Sáng hôm nay liền dậy sớm nên còn rất
buồn ngủ đâu...

Diệp Mộng nghe xong câu nói của cô liền trợn mắt há mồm.

Hội trưởng ngươi đây là đang nói đùa có phải hay không a? Đây là tiết học của
Mộc Thiếu đấy!

Ngươi thực sự như vậy liền ngủ sao?

Ngươi không sợ chết nhưng nhân gia rất sợ a!!!

Giọng nói của Ninh Thanh Thanh cũng không nhỏ nên hầu hết sở hữu nhân trong
phòng đều có thể nghe thấy.

Mọi người đồng loạt hút một ngụm khí lạnh.

Một vài người lớn gan hướng Mộc Hàn nhìn lén một chút.

Kết quả là cảm thấy bản thân ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn...

Diệp Mộng có chút sợ hãi, hảo tâm nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Thanh Thanh:” Hội
trưởng... Đây là tiết học của Mộc Thiếu nha...”

Hội trưởng, nếu lần này ngươi còn không dậy, ta đây nhất định phải chạy nhanh
mua một cái quan tài cấp sẵn để ở nhà đâu!

Nếu Diệp Mộng không nhắc tới Mộc Hàn còn hảo, vừa mới nhắc tới Ninh Thanh
Thanh lửa giận lại bùng phát thêm một lần nữa.

Chết tiệt tên hỗn đáng đánh dám cướp nụ hôn đầu của lão nương, bắt lão nương
phải chịu thiệt.

Còn dám nghênh ngáo khiêu khích trước mặt của lão nương.

Bây giờ còn bắt lão nương phải trước mặt hắn cung phụng như ngọc hoàng đại đế
giáng lâm.

Thử hỏi nàng làm sao không sinh khí cho được

Ninh Thanh Thanh giống như lò xo một dạng bật người đứng dậy, đập mạnh trên
mặt bàn một tiếng bùm nói to:” Khốn nạn, tên tiểu tử thối Mộc Hàn, hắn có một
trăm lá gan cũng không dám trách....”

Đang nói giữa chừng Ninh Thanh Thanh liền cảm giác có gì đó không đúng. Mọi
người đang trố mắt nhìn cô như nhìn này nọ trong sở thú một dạng.

Cô như thế nào thấy không khí lạnh lẽo đâu?

Vừa nghĩ cô vừa nâng đôi mắt lên nhìn. Vừa vặn bắt gặp ánh mắt âm trầm lãnh
khí của Mộc Hàn.

Loại này ánh mắt bất giác khiến sống lưng cô thẳng đứng, nội tâm cô không tự
chủ sợ hãi.

Cô nhưng lại chọc trúng tên gia hỏa này nữa à?!!!

[ Nữ chủ dậm trúng ổ kiến lửa, tự đào hố cho mình. Muốn biết nam chủ là như
thế nào hành động liền đón đọc tiếp chương sau! ]


Cả Đời Yêu Em - Chương #12