Đánh Mặt (1)


Người đăng: quynhnhu203

Ninh Thanh Thanh trợn mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đại ma đầu phía
trước. Ánh mắt như muốn bốc lửa.

Tốt lắm!

Rất được!

Thì ra tên biến thái Mộc Hàn nào đó chính là cái kia thương nhân nổi tiếng.
Đáng chết vậy mà cô còn muốn cùng hắn trao trao đổi đổi!

Cảm nhận được ánh mắt cháy lửa của cô, Mộc Hàn hơi quay đầu lại nở nụ cười
khiêu khích.

Em rất muốn đánh tôi mà! Có giỏi thì đến đây đánh tôi đây này, em dám không?

Vốn ban đầu tuấn mĩ khuôn mặt đã rất sắc sảo, bây giờ còn có một cái nụ cười
tà mị thêm vào. Hắn giống như ma thần Tu La bước ra từ địa ngục cực kì trêu
người.

Lập tức toàn trường liền im lặng đến nổi chỉ cần có tiếng muỗi bay qua cũng có
thể dễ dàng nhận biết.

Qua được vài giây tất cả đều muốn sôi trào lên.

“Trời ạ, Mộc Thiếu cười thật soái a!!!”

“Nhan sắc của nam thần quả thật muốn nghịch thiên đi! Ta đây sắp bị bẻ cong
rồi!!!”

“Đó là đương nhiên. Khuôn mặt này của Mộc Thiếu chính là mĩ đến hết chỗ chê.
Đại thần ngài nói có phải hay không loại này dung mạo của ngài thật muốn xuyên
đi?!”

“Trời ơi, ta yêu chết nam thần rồi a!!!”

....

Nghe những lời này Ninh Thanh Thanh cảm thấy càng uất ức. Có phải hay không
nhân loại đều không có mắt đi. Quả nhiên đều bị cái kia hoa mặt của hắn cấp
lừa gạt.

Ánh mắt cô nhìn hắn càng lúc càng nóng giống như hận không thể ăn tươi nuốt
sống hắn vậy. Nếu ánh mắt thực có thể giết người thì Mộc Hàn chính là bị đâm
cả trăm lần, chết không toàn thây.

( Ta nói này Thanh tỷ tỷ, giết hắn thì uổng quá phải đem hắn cấp hủy dung. Bắt
hắn cả đời phải ôm mặt mà khóc, bệnh tự kỷ nhan chữa không hết liền thần kinh
cũng bị kịch liệt... hắc hắc ta đây là học tỷ tỷ nha, trình độ cao thế này
người ta thường gọi là trò giỏi hơn thầy!?)

Trong lòng thì lời mắng hắn nhiều đến nổi không còn chỗ chứa ngoài mặt thì vẫn
ung dung thản nhiên như không chuyện gì xảy ra.

Diệp Mộng ngồi bên cạnh vẻ mặt sùng bái nhìn Ninh Thanh Thanh.

Cô như thế nào cảm thấy nữ thần thật vĩ đại a? Không nói nhan sắc lẫn tài năng
liền cả khí chất cũng là như vậy dọa người.

Ngay cả dung mạo yêu nghiệt của Mộc Thiếu, nữ thần cũng nhìn không đổi sắc.
Đây là như thế nào thanh lãnh a?

Bây giờ Diệp Mộng cũng cảm thấy chính mình không xong. Không phải bản thân cảm
thấy xấu hổ mà nội tâm ngày càng hướng về nữ thần. Ta thật ngưỡng mộ ngưỡng mộ
a!!! (Ta cũng không muốn thêm một nhân vật bị cong nha.. – đừng trách ta~~~)

Mộc Hàn đứng hướng đối diện thấy rõ ngọn lửa trong mắt Ninh Thanh Thanh bỗng
cảm thấy sung sướng. Nội tâm nhảy nhót không ngừng.

Bảo Bảo là như vậy kinh diễm nụ cười ánh mắt giống như một dạng yêu yêu hắn,
kia hắn tâm tình liền cao hứng!

Phỏng chừng nếu Ninh Thanh Thanh mà biết được suy nghĩ của hắn nhất định sẽ
khinh bỉ:” Ta phun! Kia bệnh tự kỷ của ngươi như thế nào nặng vậy? Còn nữa ta
nói nụ cười ngươi nhưng là rất thối, mau một chút thu lại đi...”

Bỗng Mộc Hàn thần sắc thoáng cái nghiêm túc. Giờ phút này dáng vẻ của hắn
không có một chút nào là tùy ý lười biếng như trước mà là một loại uy nghi
thanh lãnh chỉ có ở bậc vương quyền.

Toàn trường một khắc liền yên tĩnh dị thường, không người dám thở mạnh.

“Xin chào các bạn học viên trường Lâm Thành, tôi tên là Mộc Hàn. Từ ngày hôm
nay trở đi, tôi chính thức là giáo viên dạy giáo dục quản lí kinh tế tài chính
cho các bạn. Rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn trong học kì này.”

Lập tức một loạt tiếng vỗ tay vang rền như sấm nổi lên.

Ninh Thanh Thanh ngồi một bên âm thầm khinh bỉ. Cô như thế nào cũng không thể
liên tưởng đến một cái yêu nghiệt biến thái thanh niên cùng với một cái ôn hòa
nhã nhặn nam nhân trước mặt là cùng một người. Quả nhiên trình độ kĩ thuật
diễn xuất hơn người.

Nếu hắn không làm thương nhân mà làm diễn viên thì chắc chắn giải Oscar sẽ
được trao cho hắn không sai biệt lắm đi.

Chậc chậc thật đáng tiếc...

“Nếu các học viên đã như vậy cao hứng tôi liền bắt đầu dạy hảo tiết này. Đầu
tiên chúng ta sẽ đi tìm hiểu mục đích các bạn tiến vào thương trường để làm
gì. Kia tôi liền chọn một người đi...”

Nói xong, hắn đảo mắt một vòng căn phòng ra vẻ suy tư. Toàn trường lâm vào yên
tĩnh, không khí vô cùng khẩn trương.

Bất giác ánh mắt hắn như có như không dừng lại trên người Ninh Thanh Thanh.

Cô liền trừng mắt nhìn hắn như đang nói ‘Ngươi dám?’ sau đó liền cúi đầu xuống
bàn không thèm quan tâm.

Không để ý đến biểu cảm của cô, hắn nâng tay chỉ về một phía.

Mọi người liền theo hướng tay hắn nhìn lại. Chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc lộn
xộn đang e lệ thẹn thùng nhìn xung quanh.

Dáng vẻ quyến rũ bại tục như hồ ly tinh hướng về phía Mộc Hàn ném cho hắn cái
mị nhãn.

Mọi người thoáng cái liền bắt đầu ồn ào.

“ Cái kia xốc xếch nữ nhân có phải hay không là hoa khôi khoa ngoại ngữ Sở Khả
Hân không a?”

“ Đúng a, hèn gì ta nhìn thật quen mắt. Thân hình cô ta cũng thật quyến rũ đấy
chứ!”

“ Cái gì mà quyến rũ ta thấy cô ta chính là đang muốn câu dẫn Mộc Thiếu. Cũng
không nhìn xem mình có bao nhiêu đáng giá...”

“ Hừ! Đúng đó. Cái kia giá trị nhan của cô ta chính là thấp như vậy lại còn
muốn đem Mộc Thiếu dắt mũi! Quả nhiên nằm mơ nói mộng!”

“ Ta nói người ta dù gì cũng là hoa khôi, các ngươi vẫn là nên giảm bại ngôn
a!”

“ CMN, hoa khôi cái rắm **. Chỉ là một cái nho nhỏ khoa ngoại ngữ mà đòi lấy
làm kiêu. Mộc Thiếu thân phận cao quý như vậy khẳng định sẽ không nhìn thượng
nàng!”

“ Bộ dạng cô ta xấu xí như vậy mà trưng ra cho ai xem chứ? Cóc mà đòi ăn thịt
thiên nga!”

Hầu hết nữ sinh trong phòng học đều căm ghét Sở Khả Hân. Dựa vào cái gì mà cô
ta được Mộc Thiếu chú ý chứ? Cũng không xem lại chính mình giá trị có bao
nhiêu thấp hèn.

Cái này cũng không trách được ai miệng mồm độc địa. Vốn dĩ hàng ngày Sở Khả
Hân lấy danh là nhị tiểu thư của Sở gia làm kiêu chỗ nào cũng vênh váo chỉ mũi
xem thường người khác nên đắc tội cũng không ít người. Trong đó không thiếu
những thiếu gia tiểu thư của các đại gia tộc nên hiện tại cô ta bị như vậy
cũng xem là quả báo.

Nhưng loại người như cô ta cũng không phải không có người theo đuổi. Giống như
vậy tạo hảo cảm đối với Sở gia vẫn là yêu nhan sắc vài cái nam nhân.

Cho nên cơ hội giải vây cho Sở Khả Hân như này là rất tốt.

Hơn nữa cô ta dù gì cũng là mỹ nữ của khoa ngoại ngữ, như vậy trực tiếp nói
xấu chẳng phải là đang cố ý đánh mặt khoa ngoại ngữ không có người đẹp hay
sao. Nếu Sở Khả Hân không phản bác thì cũng sẽ có người thay cô ta phản bác.

“ Ta thấy các người chính là đang ghen tị với người ta đâu? Hoa khôi là như
vậy đẹp, gia thế là như vậy tốt, thu được sự chú ý là chuyện bình thường. Các
người có cần như vậy nói xấu không?”

Lập tức liền có vài cái đứng lên phụ họa.

“ Đúng đúng! Nếu giỏi thì các ngươi cứ việc đọ nhan sắc với nàng đi!”

“ Người ta là như vậy quyến rũ mà các người đều là một lũ mắt mù không biết
nhìn đi!”

....... Sau liền miệng người nói tiếp miệng ta nhất thời mọi người đều cứng
họng không biết xuất ngôn như thế nào cho phải. Thế là người nào người nấy
liền quay đầu nhìn Mộc Hàn chờ hắn nói.

Mộc Hàn ánh mắt xẹt qua một tia kim quang, chậm rãi nói:” Vị này....”

Hắn chưa nói xong Sở Khả Hân liền cướp lời hắn nhõng nhẽo nói:” Mộc Thiếu,
nhân gia căn bản là không có như vậy như trong lời mọi người nha! Người ta chỉ
là vì gấp quá chạy đến xem buổi thuyết trình nên quần áo mới hơi lộn xộn.
Người ta nhưng là rất chú ý của ngài buổi học a!” Nói xong còn làm bộ dáng ủy
khuất, hai mắt dài hẹp như hồ li một dạng hướng hắn nhìn tới.

Đáng tiếc Mộc Hàn không có thèm chú ý này ở trong mắt mà dứt khoác lãnh khốc
nói:” Ta nhưng là kêu bạn học ở phía trên.”

Nếu đổi lại là một cái khác nam nhân sớm đã bị nàng câu đi.


Cả Đời Yêu Em - Chương #11