Đánh Mặt (3)


Người đăng: quynhnhu203

Đối diện với mâu quang âm trầm Mộc Hàn, Ninh Thanh Thanh lòng toát ra sợ hãi,
không tự chủ nuốt nước miếng.

Này là sao a?

Cô chỉ nhớ mình lúc đó trừng mắt nhìn hắn rồi gục xuống bàn nghỉ ngơi một chút
thôi mà! Sau đó thì...

Cô ngủ quên mất!

Trời ạ! Lá gan của cô từ khi nào trở nên đại vậy? Cố tình cô còn mắng hắn là
tiểu tử thối, cái gì khốn nạn này nọ. Lần này cô thực chết không toàn thây
rồi.

Khoan đã cô từ lúc nào lại sợ hắn rồi chứ? Rõ ràng hắn khiến cô nhiều lần chịu
thiệt mang một bụng hỏa đại. Khả cô chỉ ngủ quên trong tiết học của hắn thôi
mà. Còn chuyện cô mắng hắn vốn là thực sự như vậy, thế thì cũng coi như huề
đi! Nhưng hiện tại hắn ghi hận cô, ai biết hắn lại làm cái gì khinh thiên động
địa chuyện tình ra hay không a?

Tóm gọn lại cô nhất định không câu nệ hắn nữa, cùng lắm thì đồng quy vu tận
thôi, bản cô nương đây tuyệt đối không sợ!

Âm thầm quyết tâm Ninh Thanh Thanh ngẩn đầu khiêu khích nhìn Mộc Hàn. Bộ dáng
không nói nên lời vô cùng thong dong bình thản, không có một chút kinh hãi.

Mọi người vốn nghĩ cô nhất định sẽ khóc lóc giải thích gì đó, Mộc Thiếu vốn dĩ
như vậy hung nhất nhất sẽ không tha cho cô ta. Ai mà biết được Ninh Thanh
Thanh là như vậy im lặng, bộ dáng rõ ràng không có ý định biện giải cho bản
thân. Còn trực tiếp dùng loại này ngạo mạn ánh mắt nhìn Mộc Thiếu đâu?

Từ đầu dung mạo Ninh Thanh Thanh đã tựa như tiên thiên, cố tình còn có loại
này thần sắc bình tĩnh ung dung lại làm cho cô càng trở nên linh động, tuyệt
sắc.

Nữ nhân này dung mạo cư nhiên kinh diễm thế mà đầu óc có hay không có vấn đề
a?

Ngay cả của cô bên cạnh Diệp Mộng cũng nhịn không được sợ hãi than. Vẫn là nói
hội trưởng anh dũng hay là nói nam thần tàn nhẫn a?

Mộc Hàn xinh đẹp màu hổ phách con ngươi nhìn thẳng Ninh Thanh Thanh với ý vị
sâu xa. Hắn không có ý trách cô như thế nào ngủ mà hắn đây là đang nghi hoặc
lẫn tức giận.

Cô đây là không nhớ hắn hay vẫn là cố tình chọc giận hắn đâu?

Khả như thế nào cũng được nhưng cô đã như vậy làm hắn mất hứng thì vẫn phải
tìm cách hảo hảo giáo huấn cô mới được.

Nghĩ thông hắn nói:” Lát nữa em vào phòng làm việc của tôi.”

Ninh Thanh Thanh không chút lưu tình từ chối:” Tôi cự tuyệt.”

Cô mà đi thì chính là ngốc tử. Đi với hắn tuyệt đối không có cái gì tốt đẹp
chuyện tình.

Hơn nữa lúc nãy cô mắng hắn như vậy thì hắn làm sao mà bỏ qua cho cô được nên
cô có chết cũng không đi!

Nghe vậy Mộc Hàn mặt không chút biến sắc nói:” Lí do?”

Hắn đương nhiên biết cô nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý. Bất quá như vậy thì
sao chứ? Hắn tự nhiên có biện pháp ép cô phải đi.

Ninh Thanh Thanh nghĩ lại thực hỏa đại. Hắn như thế nào dai như vậy a? Đuổi
mãi không đi.

Đã như vậy cũng đừng trách cô ném hắn mặt mũi.

“ Không thích.”

“ Em nhất định phải đi!”

“ Tôi không đi! Anh làm gì được tôi!”

“ Không muốn cũng phải đi!”

“ Anh giỏi thì sang đây bắt tôi đi! Có chết tôi cũng không đi!”

“ Em dám...”

“ Không có gì tôi không dám cả!”

......

Hai người trong lúc cãi vã hoàn toàn lọt vào trong mọi người tai, một chữ cũng
không rơi ra ngoài.

Ai ai cũng trố mắt nhìn hai người một nam một nữ như hai hài tử lẫn nhau giận
hờn dường như.

Bọn họ trăm ngàn lần không ngờ sẽ xảy ra loại này kì lạ sự tình.

Không phải nói Mộc Thiếu rất tàn nhẫn sao? Không phải một dạng giết người
không chớp mắt sao?

Tại sao bây giờ lại cùng một cái cô nương sinh khí cãi nhau đâu?

Đáng lẽ Mộc Thiếu nên cho người lôi cô ta xuống rồi hung hăng giáo huấn một
phen cấp đuổi học mới đúng chứ?

Hiện tại lại cùng với nhân như hài tử đơn thuần cấp nhau lên án.

Nếu không phải bọn họ tận mắt chứng kiến thì còn cho đó là lời nói bừa không
sai biệt lắm đi. Nhưng sự thật lại như vậy bày ra trước mắt, có muốn chối cãi
cũng không được.

Mộc Hàn mắt thấy Ninh Thanh Thanh thề sống chết không đi liền quyết định dùng
tuyệt chiêu.

Ánh mắt hắn đầy ý cười nhìn cô. Bộ dạng khiến người ta hận không thể đánh chết
hắn. Vô cùng ngạo mạn!

Ninh Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn. Người này dễ dàng buông tha như vậy sao?
Sẽ không. Hắn tâm cao khí ngạo cô cũng biết đến, nhất định còn chiêu trò gì
trong đó.

Tầm mắt cô hướng trên người hắn tìm kiếm, cuối cùng đổ thượng ở hắn túi quần
một vật nho nhỏ phát sáng.

Ninh Thanh Thanh giật mình theo bản năng tìm kiếm này nọ trong người nhưng
không thấy.

Đó là dây chuyền của cô nha!

Sợi dây chuyền này là thứ theo cô từ nhỏ đến lớn, là thứ cô tối trân trọng quý
nhất một cái. Thế nhưng rơi vào hắn trong tay.

Nghĩ đến tâm tình cô vô cùng ão não. Cũng có thể là lúc cô trèo tường đánh rơi
cũng không biết chừng.

Ninh Thanh Thanh cắn răng nhìn tên yêu nghiệt trước mặt. Đợi cô thành công
đoạt lại đồ liền trở mặt cấp hắn đánh chết.

Cuối cùng cô mở miệng đáp ứng:” Được tôi đi!”

Không hỏi cũng biết trong giọng nói có bao nhiêu nghẹn khuất.


Cả Đời Yêu Em - Chương #13