Kinh Biến


Người đăng: ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪

Ngày hôm đó, bầu trời chứa đầy âm khí, hơi nước mờ mịt, mây đen buông xuống,
làm cho mọi người không thở nổi.

Trên một con đường nhỏ ở nông thôn, mặt đường nhiều chỗ trũng không bằng, lận
đận lên xuống, một chiếc xe ba gác cũ nát đang nhanh chóng chạy băng băng. Xe
này vẫn chính là chiếc xe lừa cũ, có thứ gì trên đó nhưng đó có phải là người
hay là động vật thì chẳng biết . Chẳng qua nhìn kĩ hơn sẽ thấy bầu không khí
đè nén làm người ngưng nghẹn im lặng, phảng phất như bùng nổ.

" Khục khục "

"Ta đây đã chết rồi sao?" Nhị Cẩu Từ từ từ mở trợn con mắt về bốn phía, trong
đầu trí nhớ chỉ dừng lại ở khi nhảy vào cái giếng sâu trước đó mà thôi.

Hán tử ngăm đen nghe phía sau tiếng âm thanh, vội vàng ngừng lại, cất bước đi
tới phía sau, hướng về phía Nhị Cẩu Tử cho ăn hai cái bạt tay thật mạnh, đánh
xong, nhìn Nhị Cẩu Tử đang thừ người ra khóc rống.

"Nhị Cẩu Tử, ngươi sao cứ như vậy nghĩ quẩn như thế ! Không thi đậu thì sang
năm chúng ta thi lại, ngươi thế nào lại không có lương tâm như vậy, ngươi nếu
chết ta đây như thế giao phó với cha mẹ. "

Cảm giác trên mặt đau rát đau, Nhị Cẩu Tử cảm thấy trong lòng bực bội ,nhìn
đại ca khóc sướt mướt, liền gào thét khóc :

" Mười năm ta học hành gian khổ không bằng 2 cân(1 kg) vàng bạc . Ta thấy
được, là Lý Bàn hối lộ cho quan chấm thi . . . . Ca, tận mắt thấy rồi."

Khóc một lát sau, Nhị Cẩu Tử sau khi phát tiết trong lòng bực bội yên lặng
không nói.

Tần Sơn giống như nhớ tới, vội vàng dặn dò: " Cẩu Tử a, đại nói ngươi trước,
sau khi về nhà, ngàn vạn lần chớ nói chuyện ngươi nhảy giếng nói, ngươi giấu
kĩ trong bụng, cũng không thể để cha mẹ lo lắng biết không! "

'' Ừ ta biết rồi đại ca..." Nhị Cẩu Tử nghe xong uể oải đáp ứng.

Nửa ngày sau, huynh đệ hai người vừa đi vừa nghỉ đi tới đầu thôn, Tần Sơn liền
dặn dò như vậy một phen, ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, lúc này mới
hướng trong thôn đi tới.

Một tiếng sấm rền lên, mưa gió nổi lên, chân trời mây đen sấm chớp cuồn cuộn,
mưa gió kéo tới!

Nơi nơi tiêu điều vắng vẻ, từng trận vắng vẻ xơ xác.

Bỗng nhiên cách đó không xa, kéo tới một đạo Hắc Phong, nồng như mực đen có
khuynh hướng cuồn cuộn, trong nháy mắt đem toàn thôn bao phủ bên trong.

Giữa không trung cao mười trượng, có một đạo(bóng) thân ảnh đứng lặng, bên
trong mây đen không biết nơi nào truyền tới một âm thanh khàn khàn nói: " Hừ,
Phi Vân Tông hỗn đản, lại dám đánh lén Bản Thiếu Gia, làm dùng Cấm Hồn hại ta
vô ích mấy chục sinh mệnh. Thôn này mặc dù đều là phàm nhân nhưng vẫn còn có
thể chống đỡ chút ít . Vậy thôi ta liền bắt các ngươi hiến tế vậy.

Bóng đen hừ lạnh một tiếng, xoay tai một cái hiện ra một cái cán màu đen to
lớn tạo đám mây, chân trời trúng Hắc Vân nhất thời cuồn cuộn ra tiếng sấm ầm
ầm, bao phủ thôn trang . Sương đen (Hắc vụ) trong nháy mắt co rúc lại, Hắc Vụ
không ngừng sản sinh ra Quỷ Vật, sương mù hóa thành từng con quỷ màu đỏ, nhanh
chóng lướt vào trong thôn.

"Yêu .... Yêu quái . . . ! " Nhị Cẩu Tử đứng ở đầu thôn xa xa nhìn lại, trong
lòng chấn động không dứt, tự lẩm bẩm.

Khi hắn đang tìm kiếm bóng ảnh của cha mẹ, kêu gào thê thảm: " Cha ! Mẹ ! "
Huynh đệ hai người bất chấp xe lừa, phi thân xông vào thôn trang.

"Ồ, còn có hai cái tự chui đầu vào lưới. " Bóng đen cười lạnh điềm nhiên nói.

Nói xong, ngón tay liền chỉ xẹt qua, từ bên trong Hắc Vụ bay ra hai đạo sương
mụ hóa thành mũi tên phóng thẳng vào hai người.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!

Trong nháy mắt mũi tên đen, trước mắt huynh đệ hai người sẽ bị mùi tên đen này
xuyên thủng.

Lúc này, ở một chỗ khác chân trời, truyền tới trận nổ tung : "Nhóc con, ngươi
dám!"

Kiếm quang ngưng tụ, hóa thành một người, áo dài trắng đạo nhân cứ như vậy đạp
kiếm trôi lơ lửng giữa không trung.

Đợi đến gần, chỉ thấy màu trắng thân ảnh chính là một mày râu lão già, một bộ
áo dài trắng tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, dưới chân bạch quang là
một thanh cự kiếm màu đen, thiên uy lượn lờ.

Thấy mũi tên đen bay thẳng về phía hai huynh đệ kia, lão già lạnh rên một
tiếng, vung tay lên, hai đạo trong suốt Phong Nhân hiện lên đem hai mũi tên
đem đánh rớt xuống đất.

"Quả nhiên là tà đạo tông môn, tàn sát toàn thôn lại không có chút lòng thương
hại nào, ngài thân là Tu Đạo Giả ,thậm chí ngay cả hai cái đứa bé cũng không
tha, nên chém!"

Lão già áo trắng sầm mặt lại, đang nói chuyện sử dụng Cự Kiếm dưới chân, hóa
thành một đạo màu xanh ánh kiếm hướng về phía Hắc Vụ đâm tới, bóng đen liền
vội vàng điều động sương mụ quanh thân, hai tay phất một cái, hóa thành hoa
sen màu đen. Hoa sen mở chín cánh, ngưng tụ hắc vụ đón kiếm quang.

Hắc vụ liên tiếp nổ tung dưới ánh kiếm màu xanh, trở thành phấn vụn, trong
nháy mắt tiêu tan trong không trung, bóng đen sắc mặt hơi biến, vội vàng lui
về phía sau, thầm nói:
" Hừ, nếu phải vừa rồi tự bạo sinh hồn để chạy thoát thân, Bản Thiếu Gia làm
sao giờ chật vật như thế."

Màu xanh kiếm quang xuyên qua tầng tầng phòng vệ của cánh hoa Hắc Liên, ép
thẳng tới bóng đen, bóng đen thấy vậy không khỏi sinh lòng thoái ý (rút lui).

Lúc khi rút lui đi, bóng đen âm trầm nói: " Hừ, lão tạp mao của Phá Tinh
Tông, thân là Trúc Cơ tu sĩ lại khi dễ ta Ngưng Khí tiểu bối, ỷ lớn hiếp nhỏ,
các ngươi Chính đạo tu sĩ không phải chú ý tâm vô tạp niệm, chặt đứt Phàm
trần, bản thiếu gia tế mấy cái mạng sinh hồn, liên quan gì đến ngươi.

Lão già áo bào trắng thanh âm bình thản, ánh mắt thâm thúy, từ từ nói:
" Nhóc con miệng còn hôi sữa miệng lưỡi bén nhọn nhỉ, tùy ngươi dùng mọi cách
giải thích, hôm nay ta cũng phải đưa ngươi tru diệt dưới kiếm Tam Xích Thanh
Phong, đãng ma tru tà (nghĩa này là sao bỗng dưng cvt quên, nhó gửi cho mình)
.

" Hừ, muốn lấy mạng bản thiếu gia, xuất ra bản lĩnh thật sự đi, nay, ta bản
thiếu gia xin được phép cáo lui trước, tha thứ cho không được phụng bồi. "

"Bạo nổ."

Tiếng nói rơi xuống, bóng đen chợt vỗ mi tâm, chỉ thấy thoáng một giọt tinh
huyết bay ra, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tinh thần uể oải cực kì, cố nén
cảm giác suy yếu, vẫy tay vung lên, hắc sắc tinh huyết (máu đen) bay vào Hồn
Phàm, trong phút chốc Hồn Phàm Ô Quang nổi lên, bên trong bay ra mấy cái sinh
hồn, bóng đen bạo nổ vỡ ra.

" Cấm Hồn Phàm(buồm), đi! "

Sinh hồn bạo liệt liền thân ảnh màu đen mượn cổ uy năng, bấm ấn quyết, Hồn
Phàm màu đen hóa thành tia sáng, trong thời gian ngắn liền đã biến mất chân
trời.

Thấy vậy, lão già than nhỏ : " Rốt cuộc lại để cho ma đạo tặc tử này chạy. "

Thiên Địa Bất Nhân, Lấy Vạn Vật khinh thường làm chó (Chả hiểu để câu này ở
đây chi nữa)

Nhìn xuống, thấy tiểu sơn thôn đã biến hết thành tử địa, lão già áo bào trắng
sâu kín thở dài một tiếng, một lát sau vẫy tay đem Nhị Cẩu Tử hai huynh đệ thả
ở trên Thanh Phong Kiếm sau lưng, điều khiển Độn Quang gào rít đi.

Mấy giờ sau, hai tòa đỉnh núi nguy nga xuất hiện trước mắt, chỉ thấy bãi đá
vụn trên đỉnh núi, thanh tú núi non trùng điệp, chọc thẳng trời xanh(Vân
Tiêu).

Dưới núi có một đường mòn đá xanh quanh co gập ghềnh quanh quẩn mà lêm, bên
trong hai ngọn núi, thác nước cao ngàn trượng tựa như Ngân Hà chiếu xuống,
văng lên hơi nước, làm cho người không thấy rõ diện mạo như trước, tràn ngập
,hòa hợp với sương mù như Nhân Gian Tiên Cảnh, đỉnh bên trong có tiếng hổ gầm.

Từ xa nhìn lại, bốc lên trong sương mù, có đại điện, mơ hồ có thể thấy, tuy
bị mây mù che nhưng đại điện chung quanh từng trận lóe lên hào quang, nhìn như
nguy nga, đồ sộ lẫn lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta không khởi tâm ý nghĩ quỳ
lạy.


Truyện convert bởi ღՏԵԹՐԺՄՏԵ☮, xin đánh giá 9 - 10 cuối mỗi chương để cvter
có động lực làm việc.
Cám ơn các bạn dành thời gian đọc.


Bất Tử Hoàng Hà - Chương #4