Thi Rớt


Người đăng: ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪

Ba tháng sau, ngoài thôn.

" Nhị Cẩu Tử, chớ đừng ló lắng quá, nếu con không thi đậu, thì hãy sớm về
nhà . Mẫu thân nhớ ngươi lắm đó . " Mẫu thân Nhị Cẩu Tử vừa nói, nước mắt
tuôn trào ra ngoài chảy xuống.

Cha mẹ Nhị Cẩu Tử đứng lăng hồi lâu, lưu luyến không rồi ở đầu thông không
thôi. Nhị Cẩu Tử nhìn lại cha mẹ, trong ánh mắt của họ tràn đầy sự kì vọng ,
cảm thấy trên vai bỗng nhiên nặng trĩu, thấp giọng tự lẩm bẩm :

" Cha mẹ yêm tâm đi, con nhất định sẽ thi đậu cử nhân làm rạng rỡ dòng họ. Ba
mẹ, hãy chờ con trở lại ! "

Từ lần sau khi Nhị thúc rời đi, trong ba tháng này, Nhị Cẩu Tử giống như hít
thuốc lắc, đầu lơ lơ lửng lửng, vùi đầu, cắm cổ chuyên tâm học, quên ăn quên
ngủ đốt đèn ngày đêm đọc sách, không thờ ơ chút nào.

Cha mẹ cũng cố gắng đáp ứng, tạo hoành cảnh tốt nhất cho Nhị Cẩu Tử, đến nỗi
đóng tạm thời lò rèn trong trấn lại, chuyên tâm chăm sóc bên cạnh hắn. Đã vậy
phụ thân còn đặc biệt đem con gà mà mẹ nuôi hơn 10 năm làm thịt rồi, để dùng
cho Nhị Cẩu Tử điều chỉnh thân thể.

Nhị Cẩu Tử còn không biết là, phụ thân sau khi mần thịt con gà này xong, mẹ
hắn đã khóc suốt 3 buổi tối lận. Vì thế mà cha hắn khuyên : " Vợ à, ta biết
cái con gà này em nuôi lâu nên có cảm tình, Nhị Cẩu Tử thi đậu cử nhân vào Hàn
Lâm Viện, cũng là tạo hóa của nó, coi như nhà Tần chúng ta thiếu nợ nó vậy . "

Mới chớp mắt mà thời gian trôi nhanh quá, cuối cùng kỳ thi cuối năm sắp tới,
Nhị Cẩu Tử sẽ cùng đại ca tiến vào trong trấn. Nhờ vậy mà mới có một màn ly
biệt như trên . ( Giải thích nguyên do dài dễ sợ :v )

Một cái giường mới tinh và chăn nệm, mấy bộ quần áo cũ đã được giặt sạch, cùng
những sọt quyển sách chất đầy trên chiếc xe lừa cũ nát, chỉ cần chốc lát liền
đuổi theo, đợi xe ngựa kia tiếp cận rồi mới chậm rãi dừng lại.

Ngôi trên xe chính là một thiếu niên mặc quần áo hoa lệ, thiếu niên kia có mặt
lớn tai to, mặt bóng loáng . Đồng thời, hắn không ngừng nhai đi nhai lại món
vịt quay vàng óng đặt ở trên miệng cầm trên bàn tay. Đồng thời mang theo một
cái Bạch Ngọc nhẫn sáng loáng, nhìn thế này ăn mặc cũng đủ biết là gia đình
giàu có.

Nhị Cẩu Tử thấy vậy, nghiến răng nói:

"Hừ, Lý Bàn, quản hắn khỉ gió khi ngươi chỉ là Nhị Cữu (cậu hai) của Đại Cữu
, công nhận lần này Thi Hương công phu thật."

Cái thằng Lý Bàn này chính là con trai đích tôn của Lý Bát, cùng học chung
trường, bình thường học kém cói, dốt nát, ngày nào cũng ức hiếp những người
nhỏ yếu nghèo khổ . Thật là đáng ghét.

Lý Bàn nghe xong, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt không ngoảnh lại, tiến tới Hai Cẩu
Tử bên tai, thấp giọng nói:

"Ngươi quản hắn khỉ gió ta là cậu của ngươi hay là Nhị Cữu nhỉ, nhưng đều
không phải ta là cậu của ngươi sao. "

Tiếng nói dứt xuống, Lý Bàn thúc giục phu xe, chợt phu xe đánh ngựa một roi,
nghênh ngang mà đi, nhất thời bụi đất tung bay. Xa xa, có tiếng nhỏ truyền tới
: " Nhị Cẩu Tử, ngươi muốn thi lấy cử nhân, ta khuyên ngươi hai chữ : NẰM MƠ !
"

Nhị Cẩu Tử phất tay, quét hết bụi đất trên người, nhìn chiếc xe ngựa chạy càng
ngày càng xa, mắng thầm : " Đáng ghét ! "

Tần Sơn sau khi nghe xong, mặt đều muốn nổi gân, nghiến răng nói:

" Con bà nó, cái thằng Lý Bàn này với cài thằng cha hắn rốt cuộc là cái dạng
người quái gì. Ta đi giáo huấn hắn một trận. " Nói xong liền muốn vén tay áo
muốn xông lên cho thằng Lý Bàn hai bạt tai mạnh.

Nhị Cẩu Tử vội vàng tiến lên, kéo Tần Sơn giận dữ, mở miệng nói :

" Đừng làm vậy, đại ca! Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thi cử
nhân cũng phải là nhà hắn định đoạt mà bằng là bản lĩnh thật sự. "

Xe lừa từ từ đi trên con đường mòn nông thôn, chậm rãi lắc, đại ca Tần Sơn
ngồi ở trước mặt điều khiển xe lừa, Nhị Cẩu Tử ôm cái bọc trong ngực do mẫu
thân hắn làm ngồi ở phía sau xe ba gác, thân thể the chiếc xe lừa đung đưa
trái phải.

Hắn mang theo sự kỳ vọng của cha mẹ

Mang theo nhân sinh không biết tiền đồ sẽ ra sao

Và rời đi thôn quê mà hắn đã sinh hoạt 16 năm

Có lẽ lần đầu tiên đi xa, hắn cùng đại ca Tần Sơn chơi đùa một lát sau, Nhị
Cẩu Tử dần dần ngủ đi . Cũng không biết qua bao lâu, bị người vỗ mạnh một cái
trên vai, Nhị Cẩu Tử từ giấc ngủ say tỉnh lại, trợn con mắt nhìn một cái, đại
ca Tần Sơn cười híp mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: " Ngươi hiện giờ cùng đại
ca tại nơi này ở, hôm nay đã chạy một ngày đường, ngươi xuống ngủ trưa một hồi
rồi buổi tối ta mang ngươi đến nơi thi, tránh làm trễ nãi thời gian thi.

Nhị Cẩu Tử đã ngủ suốt một buổi chiều, chạng vạng bị đại ca đánh thức sau,
huynh đệ hai người đem trấn trên đi dạo một mảnh, thăm dò từ nhà đại ca đến
thi địa phương đường đi, Nhị Cẩu Tử đối với hết thảy các thứ này đều cảm thấy
rất là mới mẻ, cao hứng nhảy nhót tưng bừng, cho đến giờ Tý cũng như cũ Bất
Xá, cuối cùng mới ở đại ca rầy lần tới đến chỗ ở.

Ngày thứ hai, trời vừa mới sáng, Nhị Cẩu Tử đã từ sớm tiến vào sân, ở ngoài
cửa lẳng lặng chời đợi . Trong chốc lát thời gian, người tham gia thi hương
ngày càng nhiều và cũng dần dần náo nhiệt lên.

Đột nhiên, Nhị Cẩu Tử nhìn thấy bóng người quen thuộc, liền lén lén lút lút đi
hướng cửa sau, tự lẩm bẩm :

" Ồ, đây chẳng phải là Lý mập mạp sao? Hắn đây là muốn cần gì phải! " ngẩng
đầu thấy mặt trời còn chưa lặn, nổi lòng hiếu kì . Vì vậy lặng lẽ đi theo
thân ảnh kia đi tới sau ngõ hẻm.

Nhìn xuyên qua buội hoa, hắn mơ hồ thấy Lý Bàn đem một cái bọc màu đen nặng
trĩu, đưa cho bóng người mờ phía đối diện. Lúc này, có tiếng vào sân vang lẹn,
Nhị Cẩu Tử không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi tới cửa chính xếp hàng ngũ,
chờ vào sân thi.

" Hô " . Nhị Cẩu Tử đứng ở cửa thở dài sau khi Thi Hương 3 ngày liên tục. Trên
mặt hắn lúc này có nụ cười nhàn nhạt.

Lần này đề Thi Hương có phần nội dung mình đã học tập qua. Cho nên viết thư đủ
thừa, đối đáp trôi chảy, không ngoài dự liệu cũng biết lần đầu thi rất ổn.

Rốt cuộc, trong lòng tảng đá lớn rơi xuống, cả ngươi trở nên thoải mái nhẹ
nhàng, việc bây giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả thôi.

Nhớ tới trước khi cha mẹ kỳ vọng chính mình, Nhị thúc tranh thủ cơ hội, tối
hôm đó hắn ở trong giấc mộng mơ thấy mình đạt được Giải Nguyên của Quế bảng,
tiến vào Hàn Lâm Viện một bước lên mây, chấp chưởng một tòa thành trì, trở
thành quan to một phương.

Sáng sớm mười ngày sau, Nhị Cẩu Tử dậy thật sớm, mang theo vẻ mặt hưng phấn,
vừa mở mắt liền chạy tới đại điện đi tới, xuyên qua đám người chen lấn, phải
mất hết sức, rốt cuộc thấy tấm bảng danh sách to lớn kia.

Theo bảng danh sách từ chỗ cao nhất nhìn thấy được, trong phút chốc, mặt hắn
liền xám như tro tàn, năm cái chữ nhức mắt đập vào mắt :

" Đứng đầu bảng : Lý Bàn "

Nhất thời, hắn cảm thấy ngực như sấm đánh, Nhị Cẩu Tử đứng ngơ ngác một hồi
lâu ơ nơi đó, toàn thân mềm yếu vô lực, trong miệng tự lẩm bẩm :

" Tại sao .... tại sao là không phải ta ?"

Thế là, trong đầu hắn lại hiện ra trước mắt : ánh mắt mang theo sự kỳ vọng
của cha mẹ, nhớ tới khát khao ánh của Nhị thúc . Nhị Cẩu thất thần đứng bước
khó khăn, trong lòng trời long đất lỡ, trong miệng không ngừng nói, môi tràn
ra chút máu tươi, hồn không hay biết.

Đột nhiên, Nhị Cẩu Tử nặng nề bước chân về hướng trong nhà, vang lên máy tiếng
dập đầu, thấp giọng nói :

" Cha ! Mẹ ! Nhị Cẩu Tử thi rớt cử nhân. Ta thật có lỗi với các ngươi. Thật
xin lỗi Nhị thúc .... Ta .... Ta có lỗi với các ngươi. "

" Ta đã sớm nói rồi, ta không đùa! " Lý Bàn chẳng biết khi nào đứng lại gần
nhìn Nhị Cẩu Tử quỳ dưới đất khóc ròng ròng, thất hồn lạc phách châm chọc nói.

Lúc này, âm thanh này ....

Nhị Cẩu Tử nghe vào trong tai, giống như ném đi cái phao cứu mạng cuối cùng !

Trong lòng Nhị Cẩu Tử như rớt ngàn cân!

Lòng Nhị Cẩu Tử tan tành!

Bỏ đi một tia hi vọng cuối cùng!

Một cổ tuyệt vọng khí tức tràn ngập ở Nhị Cẩu Tử vốn là bể tan tành trong
lòng!

Một cổ tử chí dần dần tràn ngập xung quanh .....

Đây là muốn tự sát! Phảng phất tháng chạp mùa đông, như rớt vào hầm băng lạnh
giá, bỗng rùng mình.

"Cha! Mẹ!"

"Cẩu Tử bất hiếu, đã làm cho các ngươi thất vọng, ân tình đời này hẹn kiếp sau
báo đáp."

"Cha! Mẹ! Vĩnh biệt ... "

Nhị Cẩu Tử dùng hết tốc lực hét lớn về phía bầu trời rồi sau đó không lưu
luyến hướng miệng giếng đi tới. "

. ..

"Không xong ! Có người nhảy giếng, nhanh tới cứu người a.!"

Truyện convert bởi დᏕϮᕱᏒᎠuᏕϮ☯, xin đánh giá 9 - 10 cuối mỗi chương để cvter
có động lực làm việc.
Cám ơn các bạn dành thời gian đọc.


Bất Tử Hoàng Hà - Chương #3