Phá Tinh Tông


Người đăng: ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪

Lão giả đứng bên trong hai ngọn núi, mặt lộ vẻ nghiêm túc, trong tay quăng ra
một lệnh bài màu đen mang phong cách cổ xưa, nhất thời ánh sáng bắn ra tứ
phía, một trận âm thanh kêu ong ong sau, từ trong mây mù lượn quanh, hiện lên
một tòa bảy sắc cầu vồng, rồi sau đó bước vào trong. Vừa đảo mắt nhìn lại ,
liền đã biến mất ở trong đó.

Chốn Nhân Gian Tiên Cảnh này, dĩ nhiên chính là chỗ sơn môn của Phá Tinh Tông.
Phá Tính Tông chính là một trong những đạo tu môn phái của Tống Quốc, đã có
hơn hai ngàn năm lịch sử, tương truyền khai phái tổ sư vốn là một thư sinh
chán nản, nửa đời vất vả, con đường làm quan không suôn sẻ.\

Ở tại 32 tuổi, tình cờ bước vào bên dưới con đường Tu Tiên Giả, lại là người
mang kim hành thiên linh căn hiếm thấy, lập tức cho thấy thiên tư trác tuyệt,
tu đạo hơn 200 năm, liền trở trành một trong những cường hãn Nguyên Anh Thủy
Tổ ở Tống Quốc.

Sau đó, 100 năm, Phá Tinh Tôngthuận buồm xuôi gió, liên tiếp xuất hiện mấy
người thiên tư cao làm cho tông môn ngày càng lớn mạnh. Hai ngọn núi chủ mạch
tọa lạc trên tam phẩm linh mạch, tổng cộng chia thành tứ đại chủ điện : Thiên
Thương Điện, Phá Tinh Điện, Tinh Tông Điện và Bạch Hạc Điện.

Sau đó, Phá Tinh Tông thống trị Tống Quốc trong ngàn năm dài, phong quan vô
hạn.

Bất quá mặc dù như vậy, Phá Tinh Tông đối với phàm nhân mà nói, như cũ, xa
không thể chạm, thần bí phi phàm.

Phá Tinh Tông, sau núi, tạp dịch phòng.

Lão giả áo bào trắng từ sơn môn đi thẳng tới, hai tạp dịch phòng đệ tử đang
chơi đùa, thấy vậy vội vàng chạy vào tạp dịch phòng sau lưng lớn tiếng hô to :
" Lý chấp sự, Thanh . . . Thanh Hư sư thúc .... "

Bên trong căn phòng, trên ghế, một người đàn ông đang mặc bộ y phục màu đen
lớn tiếng mắng: " Hốt hoảng làm cái gì, như thế còn hệ thống gì nữa. Rồi cho
chấp sự biệt viện thấy rồi lại nói Lý Phong ta dạy dỗ không nghiêm, ngươi chớ
để người khác chê cười, làm ta mất mặt."

Trong đó có đệ tử gầy thở hổn hển, hốt hoảng nói : " Lý chấp sự, Thanh. . .
Thanh Hư sư thúc tới. "

Nam tử áo đen nghe vậy biến sắc, kinh ngạc từ trên ghế mây té xuống đất, không
để ý cảm giác đau đớn trên người, vội vàng chạy ra cửa phòng, thấy phía trước
thật xa có thân ảnh màu trắng, mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa, khom người nịnh
nọt nói : " Ái chà chà, ngọn gió nào đã đem Thanh Hư sư thúc nhân gia thổi tới
đây vậy. Ngài nhanh nhanh vào bên trong. "

Người đan ông trung niên hắc y họ Lý mặt đầy nịnh bợ, cung kính vạn phần, đồng
thời tâm lí âm trầm nói: " Thanh Hư sư thúc làm sao chạy đến nơi này tạp dịch
phòng, chẳng sự phụ tháng lương bị khấu trừ nên ra đây kiện cáo? "

Lão giả áo bào trắng khép 2 mắt lại, chỉ lộ 1 tia, lạnh nhạt nói: " Lý Phong
sư đệ, hai đứa nhóc này liền giao lại cho ngươi an bài thật tốt. "

Tiếng nói vừa dứt xong, lão già vung tay lên, đem kiếm quang mang hai huynh đệ
để dưới đất rồi cưỡi kiếm quang màu xanh gào thét bay đi. "

" Làm ta sợ muốn chết, cũng còn đỡ. " Người đàn trung niên dùng tay áo xoa xoa
mồ hôi lạnh trên trán nhìn phía xa Độn Quang, tự lẩm bẩm.

Đơi đến khi Độn Quang biến mất thì đem tầm mắt chuyển qua trên đất 2 người,
ánh mắt lóe lên, khẽ nhíu mày, thầm nói : " Thanh Hư sư thúc có ý gì khi nói
lời này, đến tột cùng là an bài thật kĩ hay lại là chăm sóc họ cho thật tốt
vào. Chẳng lẽ, hai người này huynh đệ là Thanh Hư sư thúc thế tục huyết thống
ta ? Bất kể là gì, chờ 2 người này tỉnh, hỏi rõ nguyên nhân rồi lại tính toán
sau, tránh tính toán sai lầm khỏi ý tứ Thanh Hư sư thúc, chọc cho hắn sinh
lòng không thích. "

Trung niên nam tử kiếm nửa ngày không rõ lí do, dứt khoát không để ý tới nữa,
ngoắc gọi hai cái đệ tử tạp dịch đem hai người này đưa vào sau phòng.

Sáng sớm trận mưa lớn này rốt cuộc đã ngừng.

Trên cây, giọt nước óng ánh trong suốt, theo đầu cành lá rơi xuống, mang theo
một chút lạnh lẽo thổi vào phòng.

Gió lạnh như băng làm Nhị Cẩu Tử đang hôn mê thức tỉnh, hắn trợn mở con mắt,
theo bản năng kêu : " Đại ca.... " . Ánh mặt của hắn quét nhìn bốn phía, chỉ
thấy một cái mái hiên gỗ rộng rãi, từng hàng chỉnh tề song song thành 2 nhóm,
ở giữa là một cây cột to lớn ghép lại, trụ cạnh lò lửa nóng bập bùng, làm căn
phọng lạnh như băng mang chút ấm áp.

Hai mặt treo trên vách tường, ghi hai cái to lớn biểu ngữ, một chữ to : " ĐẠO
! "

Nhị Cẩu Tử ôm đầu thống khổ nhớ lại những chuyện hôm qua phát sinh hết thảy,
phảng phất như giấc mơ, lắc lắc đầu, bóp nặng nề trên người 2 cái, cảm giác
đau thấu xương truyền tới, Hai Cẩu rốt cuộc ý thức hết thảy là sự thật.

Nhớ tới hôm qua, cha mẹ mất mạng dưới Quỷ Trảo màu đỏ, hắn không khỏi nghẹn
ngào khóc rống: " Cha ! Mẹ ! " . Hắn thấp giọng kêu gào một hồi sau, Nhị Cẩu
Tử lẩm bẩm nói : " Đại ca ! ", vội vàng tìm bốn phía, phát hiện trong phòng
không có đại ca Tần Sơn thân ảnh.

Hắn vội vàng chạy xuống giường, giật mình té ngã trên đất rồi giãy giụa bò
dậy, giầy cũng không đoái hoài tới, từng bước từng bước hướng tới cửa phòng.

Cánh cửa, khép hờ!

Gió rét lăng liệt thấu xương từ khe cửa thổi vào, Nhị Cẩu Tử run rẫy một chút
rồi từng bước từng bước đi, gương mặt lo lắng, bàn tay nắm chặt chạy thật
nhanh . Cuối cùng, hắn đi tới cửa đẩy cánh cửa gỗ nọ.

Cửa kia, lại nặng như vậy, như rớt ngàn cân, Nhị Cẩu Tử cắn răng một cái, dùng
hết khí lực, một tiếng "cót két", cửa gỗ mở ra.

Một trận chói mắt ánh mặt trời chiếu vào làm cặp mắt đau nhói không thấy cảnh
tượng bên ngoài, Nhị Cẩu Tử theo bản năng dùng tay che đỡ ánh mặt trời, xuyên
thấu qua kẽ ngón tay tìm đại ca Tần Sơn thân ảnh.

Một lát sau, cách đó không xa, dưới gốc cây đại thụ, hắn phát hiện bóng người
quen thuộc. Nhị Cẩu Tử chạy tới, âm thanh nức nở nói : " Đại ca, cha mẹ hắn
... " Lời chưa kịp nói hết xong, liền thấy hoa mắt, choáng váng đầu, như Hàn
Băng Địa Ngục, đau lòng như dao cắt, tựa như Vạn Tiễn Xuyên Tâm(tim)

Tần Sơn quay đầu lại, cố nén ra một tia cười vui, nói : " Cha mẹ yên tâm. Sau
này đại cai gánh vác hết. " Tần Sơn biết trong gia đình gặp tin dữ, huynh
trưởng phải giống như cha, chính mình phải kiên cường gánh vác hết tất cả hết
thứ này, cha mẹ giờ không còn ở đây, mình còn có Nhị Cẩu Tử nữa, dù cho có đau
lòng của uổng công mà thôi.

Lúc này, một bên cửa phòng, một người gầy thiếu niên mặc quần áo xám đi tới,
hướng về phía hai huynh đệ ôm nhau lạnh nhạt nói : " Các ngươi nếu đã tỉnh
liền đi theo ta 1 chuyến gặp Lý chấp sự. "

Nhị Cẩu Tử bắt Tần Sơn vạt áo theo sau lưng, theo thiếu niên áo xám đi tới nhà
đá tương đối hoa lệ, thiếu niên kia đứng bên cửa hồi lâu, nhẹ giọng nói : "
Lý Phong sư thúc, người đến. " Sau đó lập tức lui một bên, lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, một tiếng cót két, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên
mặc áo đen từ trong đi ra.

Nam tử áo đen này, lẳng lặng quan sát chốc lát, rồi hỏi : " Các ngươi có nhận
biết Thanh Hư sư thúc ? "

Hai người huynh đệ lúc này ngẩn ra, Tần Sơn ánh mắt lóe lên, cung kính nói : "
Vị này tiên sư, tại hạ không quen biết ạ ! Không biết đây là chỗ nào ? Và hai
huynh đệ chúng ta khi nào có thể rời đi ! "

"Nguyên lai cũng không phải là Thanh Hư sư thúc thế tục huyết thống, làm lãng
phí thời gian của Lý mỗ . "

Hán tử trung niên nghe vậy, cười khanh khách nói : " Hừ! Rời đi ! An tâm ngay
ngốc đi, Phá Tinh Tông không phải là thế tục khách sạn, tự tiện ra vào như
vậy. "

"Trương Đại Hổ, đi dẫn chúng lấy đệ tử ngoại môn thân phận lệnh bài và tài
nguyên tu luyện, rồi đưa bọn họ an bài đến tạp dịch phòng." Thiếu niên áo xám
nghe vậy, liền xoay người rời đi.


Truyện convert bởi ღՏԵԹՐԺՄՏԵ☮, xin đánh giá 9 - 10 cuối mỗi chương để cvter
có động lực làm việc.
Cám ơn các bạn dành thời gian đọc.


Bất Tử Hoàng Hà - Chương #5