Nhị Thúc


Người đăng: ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪

Vừa rạng sáng thứ hai, Nhị Cẩu Tử đẩy cửa gỗ ra, vươn người ra một cái, ngáp
đi tới sân, phát hiện cha và đại ca khong đi trấn trên như thường ngày mà là
bận bịu quét dọn căn phòng

Thấy vậy, Nhị Cẩu Tử không khỏi nghi ngờ hỏi :

" Cha, đại ca, các ngươi đang làm cái gì vậy ? Tại sao hai người không có đi
trấn trên?"

" Ồ, Nhị Cậu Tử, em đã tỉnh! "

" Hôm nay, nhị thúc muốn đi qua, anh cùng cha nói chuẩn bị trước một chút ,
trong nhà sẽ rối loạn nhiều chút. " Tần Sơn quay đầu lại hưng phấn nói.

" Nhị thúc !"

Nhị Cẩu Tử nghe Ngôn Tâm Sinh liền tung tăng, hô to một tiếng vui vẻ nói:

" Nhị thúc trở về từ nội thành rồi sao ? " Nhị Cẩu Tử mặt đầy vui mừng, có
chút không dám tin hỏi lại.

" Không tệ, trước đó vài ngày, Nhị thúc ngươi được ký thác đưa tin cho Lý
thúc, nói làm xong một trận này sẽ tới nhà ngồi một lát, coi như thời gian sau
đó cũng là chuyện của ngày hôm nay. "

Nhị Cẩu Tử phụ thân lại cười nói, sau đó dập đầu tẩu hút thuốc trong tay ,
đặt trong miệng 'Bẹp bẹp' hít hai lần rồi nhả ra mấy vòng khói, yên lặng
trong chốc lát rồi nói :

" Nhị thúc của con là người tốt a, so với cha có tiền đồ nhiều hơn . Trong
thành làm buôn bán lớn nhưng không có quên ta đây - cái nghèo đại ca . Những
năm trước đây, nhà nghèo, nhưng dựa vào Nhị thúc tiếp tế, đại ca ngươi lên
trấn làm ăn tốt đều nhờ Nhị thúc của ngươi giúp đỡ làm . Chờ các ngươi sau này
có tiền đồ, mong rằng đừng quên phần ân tình này, lát nữa lúc ăm cơm, nhờ kính
Nhị thúc ngươi hai chén."

Huynh đệ hai người cùng kêu lên gật đầu liền vội vàng đáp ứng, giúp cha đồng
thời thu thập.

Phải nói rằng, trong nhà này ai mong Nhị thúc đến đây nhất, trong lòng Nhị
Cẩu Tử nghĩ trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Mỗi lần khi Nhị thúc tới, cũng đặc biệt mang cho hắn một ít hình đường thẳng
quyển sách tới từ trong thành. Những thứ sách này đóng buộc bằng chỉ không
phải là cái chủng loại mà tiên sinh (thầy giáo) dạy ở trường . Mà đó là những
ghi chép rất nhiều về kỳ văn chuyện, nào là giao long vào biển, nào là nghe
đạo đốn ngộ, Tiên Nhân vượt biển... Mọi việc như thế khiến cho Nhị Cẩu Tử cảm
thấy những chuyện kỳ quái này thú vị hơn nhiều so với sách trong Nhan Như Ngọc
vàng phòng.

Trong sách thuật lại, những Tiên Nhân này lúc ẩn lúc hiện, vô tung mất tích
, đi bôn ba tứ phía, có thể sống qua những năm tháng, có thể thọ ngang với
trời đất (Thiên Địa đồng thọ - sống lâu cùng trời đất)

Mỗi lần, hắn cũng ôm những quyển sách như vậy đến nỗi quên ăn quên ngủ một
phen . Vì thế mà dẫn đến phụ thâm càm ràm hoài.

Sau nửa giờ, mẹ Nhị Cẩu Tử vừa đem thức ăn làm xong bưng đến trên bàn . Bỗng
nhiên, ngoài cửa liền truyền tới một trận xe ngựa ép đất kêu ào ào âm thanh,
tiếp lấy sau đó là một đạo tiếng cười sang sảng truyền tới.

" Đại ca, chị dâu gần đây khỏe không?"

Nghe được âm thanh này, Nhị Cẩu Tử ngạc nhiên mừng rỡ một trận, chạy ra ngoài
đẩy cửa đi ...

Chỉ thấy, bên ngoài sân, có một người vóc dáng khôi ngô, mặt đỏ hồng hán tử
trung niên, cười chúm chím đứng ở trước cửa. Hắn thấy Nhị Cẩu Tử cũng vui
mừng, cầm trong tay mấy cuốn sách thật dày đưa tới, rồi đưa tay lên đầu Nhị
Cẩu Tử mò mẫm.

Nhị Cẩu Tử nhận bọc sách xong, liền xoay người tránh khỏi, quay đầu nói ra :

" Nhị thúc à, ta đã trưởng thành rồi. Thúc còn muốn nắm chặt lỗ tai của ta
khi còn bé như vậy ư . Không có cửa đâu thúc ơi! "

Hán tử trung niên nghe vậy ngẩn ra, dùng ngón tay chỉ, cười chúm chím trêu
ghẹo nói: " Nhị Cẩu Tử, ta xem ngươi không phải nhớ Nhị thúc ta rồi mà giờ
rất mong muốn sách trong tay thúc ta đúng không. "

Nhị Cẩu Tử nghe xong, ngượng ngùng gãi đầu một cái, ôm chặt trong ngực bao vải
dầu khỏa, ngượng ngùng chạy vào trong sân, tìm một khối đất trống vội vàng mở
bọc ra, nhảy cẫng lên thích thú.

Cha mẹ Nhị Cẩu Tử lúc này cũng đi trong sân, phụ thân hắn cười nói : " Lão
Nhị à, ta đoán ngươi cũng vừa mới tới, mẹ Nhị Cẩu Tử vừa mới chuẩn bị thức ăn
xong, đứng đó làm gì nữa, mau vào . Con, con kêu đại ca dời cái ghế tới cho
Nhị thúc. "

Nhị Cẩu Tử nhìn thấy hán tử trung niên cảm kích rồi thở dài nói :

" Lão Nhị à, ngươi tới nhà ta mà còn mua nhiều đồ như vậy làm gì . Những năm
trước đây nếu không phải nhờ ngươi, mấy đứa bé sớm đã chết đói... "

Mẹ Nhị Cẩu Tử vừa nói, khóe nước mắt chảy ra xuống dưới.

Hán tử trung niên thấy vậy, vội vàng đi lên đỡ, cười khổ nói :

" Chị dâu, người trong nhà cần gì khách khí quá vậy . Mẹ ta lúc đó mất sớm ,
nếu không nhờ đại ca không chịu cực đem ta nuôi lớn, ta nơi nào có như ngày
hôm nay."

Phụ thân Nhị Cẩu xem hai thúc người, xúc động nhớ tới cuộc sống khốn khổ trước
kia. Nước mắt chảy cuồn cuồn từ hốc mắt. Sau khi lau chùi khóe mặt xong, liền
vội vàng kéo huynh đệ mình vào trong phòng . (Đéo là gay nhá)

" Đệ à . Ngươi lâu lắm đã không tới đây, hay lần này tới ở thêm hai ngày đi .
Hai đứa nhóc ngày thường cứ mãi nhắc đến ngươi đó ! "

Hán tử trung niên lắc đầu, liền vội vàng khoát tay nói:

"Đại ca, trong thành làm ăn bận rộn, có dịp mới kịp chạy xuống đây thờ cúng ,
dâng nén hương cho cha rồi sáng sớm liền đi . Chờ mấy ngày nữa giúp xong, ta
liền thật tốt ở thêm 2 ngày. "

Mẫu thân Nhị Cẩu Tử vội vàng kéo tay chồng mình lại nói : " Chú nói cũng đúng
, tương lai còn dài, làm ăn quan trọng hơn. "

Hán tử trung niên nhìn phụ thân Nhị Cẩu Tử nói : " Đại ca, Nhị Cẩu Tử năm nay
mười sáu tuổi phải không? "

Phụ thân Nhị Cẩu Tử gật đầu, cảm khái nói :

" Sang năm liền mười bảy rồi, ôi, thoáng một cái ta cũng đi hơn mười năm .
Thật nhanh a ! "

" Đúng vậy, măm tháng không tha người . Hai anh em chúng ta giờ đều già rồi! "

Người đàn ông trung niên cảm khái nói, trầm ngâm bỗng nhiên chuyển thành vẻ
mặt nghiêm nghị nói :

" Đại ca, thật ra thì lần này tới ta là có chuyện thương lượng với ngươi một
chút . "

" Chuyện gì? Em cứ nói . " Phụ thân Nhị Cẩu Tử chẳng phải là tham gia thi đậu
cử nhân Thi Hương ấy ư, ta liền đi níu kéo nhiều chút quan hệ, chỉ cần Nhị
Cẩu Tử thi đậu về sau, ta nghĩ sẽ tiến cử hắn đi trong thành Hàn Lâm Viện đi
học tập, đến lúc đó theo ta dời đến trong thành, ta cũng có thể chiếu cố một,
hai. "

Lúc này, cách đó không xa, Nhị Cẩu Tử đang ôm quyển sách bỗng nhiên xoay đầu
lại, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nghẹn ngào nói lắp bắp : " Hàn. . . Hàn Lâm. . .
Viện! Nhị thúc ngươi nói là nơi triều đình bồi dưỡng đặc biệt đại thần triều
đình Hàn Lâm Viện đó ư ? "

" Cái gì ! Đại thần triều đình ! " Phụ thân Nhị Cẩu Tử cả kinh, miếng há thật
to, làm tẩu thuốc rơi xuống đất không hay biết, mặt lúc này đầy vẻ hoảng sợ.

Đại thần triều đình nha, mình chính là một người dân phu hiền lành thật thà
lương thiện, gặp qua quan lớn nhất cũng chỉ có thôn trưởng mà thôi . Thế mà
Nhị Cẩu Tử chẳng mấy chốc sẽ trở thành đại thần triều đình.

Hán tử trung niên nghe vậy, biểu lộ lạnh nhạt nói : " Không tệ, ta đã đi níu
kéo một chút quan hệ mới lấy được cơ hội này. Chỉ cần Nhị Cẩu Tử thi đậu cử
nhân liền có thể đi vào Hàn Lâm Viện, không ra mấy năm ít nhất cũng là Nhất
Thành Chi Chủ. \ "

" Nhị Cẩu Tử à, con phải nhớ kỹ, biết ơn Nhị thúc đi . Thúc đã làm cho ngươi
gần hết thảy rồi nhưng không thể quên ân nha . " Nhị cẩu tử cha mẹ liên tục
biến sắc, rồi sau đó vẻ mặt nghiêm một chút, dặn dò sâu sắc.

Nói xong, liền kéo Nhị Cẩu Tử cúi người tạ ơn, hán tử trung niên liền vội
vàng đỡ dậy đẩy lại, chỉ đành nhận mấy cái khấu đầu nặng nề của Nhị Cẩu Tử,
tán dương nói :

" Nhị Cẩu Tử, thi thật tốt, qua mấy ngày nữa ta chờ tin tức tốt củ ngươi . "


Truyện convert bởi დՏԵԹՐԺՄՏԵ✡️♑️, xin đánh giá 9 - 10 cuối mỗi chương để
cvter có động lực làm việc.
Cám ơn các bạn dành thời gian đọc.


Bất Tử Hoàng Hà - Chương #2