Lúc này Tiêu Phàm lấy ra một viên nhị phẩm đan dược Hồi Xuân đan đưa vào miệng
sau đó cười khổ nhìn xung quanh lít nha lít nhít hoang thú đang không ngừng
hướng về phía hắn đi tới, chỉ nhìn sơ qua cũng đã thấy ít nhất cũng có 4 5
mươi con, nhìn dáng vẻ là còn đang tập trung đến nhiều hơn nữa.
Tìm hiểu một chút lí do, cuối cùng dường như hắn đã hiểu ra vấn đề, cái này
chắc chắn là bởi cái gì chó má món quà hắn muốn dành cho người hữu duyên cái
kia Huyền Âm Xà đi, hoang thú đa số đều là ăn thịt bọn nó đối với mùi máu cực
kỳ mẫn cảm, ngửi thấy con kia Huyền Âm Xà máu tươi không tìm đến mới là lạ,
chỉ một chút sai lầm nhỏ dẫn đến lần này nguy cơ Tiêu Phàm cũng không biết nói
gì, có trách thì trách hắn quá non đi.
Nhìn một chút xung quanh đủ loại hoang thú có hổ, báo, sói, rắn,gấu, nhím,
v...v… hầu như đều là cấp hai sơ cấp hoang thú trở lên đang tạo thành vòng
tròn vây quanh, hắn thầm than hôm nay bản thân có vẻ là lành ít dữ nhiều.
Lấy hắn thân thể sức phòng ngự có thể so Linh Khí thân thể cũng không đối với
những loại cấp hai hung thú bao nhiêu e ngại, chỉ là mỗi khi nhìn thấy rắn
loại hình thì luôn luôn cảm thấy tay chân lộn xộn không nghe theo chỉ huy, hơn
nữa hắn cũng không chắc là bọn nó độc tính có thể ăn mòn bản thân phòng ngự
hay không nên dùng thân thể cạn chiến có vẻ không sáng suốt lắm.
Nghĩ đến đây hắn từ không gian giới lấy ra thanh kia Phá Thiên Kiếm, ban đầu
bởi không thích ứng thanh kiếm này trọng lượng khiến cho thân thể không linh
hoạt nên hắn không có lấy ra dùng, nhưng thời điểm này không dùng cũng không
xong, có lẽ sử dụng một hồi chắc cũng sẽ ổn.
Một lát sau đan dược bắt đầu phát huy tác dung, hắn cũng đã khôi phục được đa
số thể lực tiêu hao, Tiêu Phàm hai tay nắm chặt Phá Thiên Kiếm hướng đến đang
đi tới hoang thú tấn công.
Bởi Phá Thiên Kiếm trọng lượng dẫn đến tốc độ của hắn chậm đi rất nhiều, mặc
dù sử dụng Linh Xà Bộ nhưng có vẻ như tốc độ không so với chạy bộ nhanh bao
nhiêu, ngay khi áp sát bọn này hoang thú Tiêu Phàm dùng Phá Thiên Kiếm đánh ra
mấy cái cơ bản nhất đâm chém cùng đập động tác.
Hắn bản thân lực lượng thân thể cùng huyết khí lực lượng cộng lại có 2 vạn 4
ngàn cân, cộng thêm trọng lượng thanh kiếm là 2 vạn cân, trừ đi tiêu hao một
phần lực lượng mỗi kiếm của hắn cũng mang theo khoảng hơn 3 vạn cân kinh khủng
lực lượng, mấy con nhỏ yếu hoang thú bị trúng đòn cơ hồ là thân thể bị đập
biến hình chết ngay tại chỗ.
Trong chiến đấu quá trình Tiêu Phàm cũng ngẫu nhiên trúng đòn nhưng lấy hắn
thân thể sức phòng ngự nên không có bị thương, lúc này hắn đập chết một con
xong tới cắn mình Bạch Lang sau đó nhíu mày suy nghĩ, ngẫu nhiên trong lúc hắn
cũng sẽ bị một vài con màu xanh Bích Lục Xà đánh lén rất khó phòng bị, may mắn
hắn có thanh kiếm này có chiều rộng 40 phân to lớn nhiều khi có thể mang theo
che chắn mới có thể chống đỡ nó, hơn nữa đối với Bích Lục Xà loại này rắn hắn
luôn luôn cảm thấy nguy hiểm khí tức, có vẻ như nó công kích có thể gây đến
bản thân bị thương nặng, có vẻ như, bầy rắn này là yếu tố quyết định thắng
thua trận chiến này.
Nghĩ xong Tiêu Phàm đành hướng phía bầy rắn đang tập trung chém tới, chỉ cần
tiêu diệt Bích Lục Xà bọn này hắn có thể an ổn cùng cái khác hoang thú an tâm
chém giết, rất nhanh Tiêu Phàm hướng về đàn Bích Lục Xà dùng một chiêu Trọng
Kiếm Trảm trong Trọng Kiếm Phá lúc trước hắn xem qua.
Bởi nhân lúc cùng hoang thú chiến đấu hắn cũng đang dần dần làm quen trọng
kiếm lực lượng cũng như là luyện tập trước đó đọc qua ba chiêu kiếm trong
Trọng Kiếm Phá bộ kia Địa cấp võ kỹ, chỉ thấy lúc này mặt đất bị bổ ra một
đoạn dài tầm 3 mét vết kiếm độ sâu tầm 30 phân, xung quanh Bích Lục Xà cơ hồ
bị chém giết gần hết chỉ còn một vài con sống sót hướng phía Tiêu Phàm phun
nọc độc, nhưng rất nhanh chúng nó cũng bị Tiêu Phàm một kiếm đập nát choét.
Nhìn về chính mình bổ ra vết kiếm Tiêu Phàm cũng rất ngạc nhiên, Địa cấp võ kỹ
quả nhiên đáng sợ chỉ hơi có chút thành thạo bổ ra một kiếm đã có như vậy uy
lực không biết sau này nhập môn sau đó còn như thế nào lực lượng, ngẩn ngơ một
hồi hắn lại nhảy vào trong cùng hoang thú chiến đấu.
Ở giữa hoang thú vòng vây Tiêu Phàm không ngừng tả xung hữu đột, một bên không
ngừng luyện tập môn Trong Kiếm Phá địa cấp võ kỹ dẫn đến càng đánh càng mạnh
thực lực tăng cường nhìn có vẻ giống như một cái bất bại chiến thần gặp mạnh
càng mạnh người, tuy nhiên nhìn hắn đầu tóc bì xù quản áo rách nát khiến xuân
quang đại tiết ra bên ngoài có lẽ cùng với chiến thần hình tượng không có cái
gì liên quan cho lắm.
Lúc này Tiêu Phàm chém giết một đầu hổ xám sau đó mang bỏ vào không gian giới
chỉ để máu huyết không bị khô ngày sau còn có thể sử dụng, lau đi trên trán
một ít nhễ nhại mồ hôi hắn lại đưa mắt nhìn về phía trước hoang thú.
Chỉ thấy sau gần 3 tiếng chiến đấu lúc này trước mắt hắn hoang thú chẳng những
không ít đi mà còn nhiều hơn rất nhiều so với ban đầu, chỉ thấy trước mắt hung
thú tụ tập từng đàn lớn tạo thành cực kỳ hùng tráng cảnh tượng, trước mắt Tiêu
Phàm đếm sơ sơ cũng có hơn hai trăm đầu hoang thú, cộng thêm trước đó hắn đã
giết gần trăm con.
Chỉ nghĩ thôi hắn cũng thấy sợ hãi, kể cả là bản thân hắn là không bị bọn này
hoang thú thương tổn đến chết thì cũng bị đánh đến kiệt sức mà chết, nếu không
có gì thay đổi ngày này sang năm mộ hắn cỏ xanh rờn.
Biết như này trước đó đánh chết cũng không làm cái gì chó má quà tặng cho
người hữu duyên kia đi, nếu có thuốc hối hận mà nói chắc chắn Tiêu Phàm sẽ mua
cả bình để dùng dần bởi lấy hắn cái này óc chó tính cách sớm muộn cũng về chầu
ông bà, tuổi trẻ nha làm một ít trẻ trâu sự tình cũng không có gì đáng trách
có trách thì trách hắn không đủ thực lực để lãnh nhận hậu quả thôi.
Chiến đấu hồi lâu khiến cho Tiêu Phàm mặt mũi bắt đầu nhăn nhó, hoang thú
không phá được thân thể hắn phòng ngự nhưng cũng không có nghĩa là hắn không
đau đớn gì, mỗi khi hoang thú đánh vào hắn thân thể sẽ đều mang theo một ít
lực tượng còn sót đi vào bên trong cơ thể tích tụ nhiều lần khiến hắn cực kỳ
khó chịu, hơn nữa thể lực hồi phục cũng bắt đầu không theo kịp với tiêu hao
dẫn đến Tiêu Phàm bắt đầu có mệt mỏi cảm giác, có lẽ cách thời điểm hắn nằm
xuống không còn bao xa, nhưng cũng biết làm sao chạy cũng không chạy được đành
liều chết một trận mong có cơ hội chạy trốn.
Tại hắn tuyệt vọng thời điểm, bỗng nhiên đằng xa nghe thấy một hú đinh tai
nhức óc cùng vô cùng chấn động “ Rầm, rầm… rầm” tiếng di chuyển, ngay lập tức
toàn bộ hoang thú đang cùng Tiêu Phàm chiến đấu đều lùi lại đằng xa nhìn về
phía Tiêu Phàm ánh mắt hoang mang vô cùng sợ hãi như nhìn thấy một thứ gì đó
cực kỳ kinh khủng, có rất nhiều con hướng mặt lên trời gầm nhẹ rồi không cam
lòng bỏ đi.
Ban đầu hắn có chút kỳ quặc nhưng rất nhanh thở ra một hơi bởi cuối cùng cũng
được nghỉ ngơi, tuy nhiên sau đó hắn lại mừng không được, khẽ quay mặt về phía
sau thì mặt Tiêu Phàm bỗng dưng tái mét, thô tục chửi ra một câu :
“Ta dcm nhà nó !”