Điên Cuồng Săn Giết Hoang Thú (2)


Khi nãy Tiêu Phàm mong muốn gặp một con nào đó hoang thú để cắt đuôi Huyền Âm
Xà thì hắn chạy cả đoạn đường dài cũng chưa thấy bóng dáng con nào, đến bây
giờ thì vừa bước đi vài bước đã gặp một con, cái này làm gì còn gọi là vận
khí, nói thẳng ra là ông trời muốn trêu tức hắn.

Cái này bản thân Tiêu Phàm cũng không hề biết đến trước đó hắn không dọn dẹp
xác con rắn kia dẫn đến mùi máu theo không khí lan truyền đi, hoang thú mẫn
cảm nhất là đối với mùi máu, ngửi được không tìm đến mới lạ, có trách thì
trách hắn tuổi trẻ đầu óc suy nghĩ đơn giản, hơn nữa người nào đó vốn đang bị
nóng trong người không nơi giải tỏa sao có thể nghĩ đến được.

Cái gì mà dành tặng cho người hữu duyên, người ta biết không chửi hắn ngu mới
là lạ, chỉ sợ không biến khỏi đây nhanh lát nữa lũ lượt hoang thú kéo đến chỉ
sợ hắn xương cốt cũng chẳng còn.

Tiêu Phàm không hề biết mình làm sai cái gì chỉ hồn nhiên đánh giá trước mặt
mình có thân hình bằng con trâu lớn con này hoang thú, Kiếm Xỉ Hổ cấp hai
trung cấp hoang thú thân thể lực lượng hơn 1 vạn cân tầm đó, răng nanh cực kỳ
sắc bén có thể so với trung cấp Linh khí.

Thôi động Linh Xà Bộ lại gần nó Tiêu Phàm sử dụng toàn thân lực lượng đấm ra
Man Ngưu Quyền hướng đầu nó đập tới, chỉ thấy nó gầm nhẹ khẽ vặn mình đưa đầu
tránh đi thay vào đó là một cái chân trước đưa ra tạo ra 1 cái “ Vả “ đòn cùng
nắm đấm của hắn va chạm rồi cả hai đột ngột tách ra.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm bị đẩy lùi 3 bước mới giữ vững thân hình, còn màu xám
Kiếm Xỉ Hổ thì bị đẩy ra xa 10 mét mới dừng lại được, về lực lượng Tiêu Phàm
hoàn toàn chiếm thượng phong.

Chỉ thấy Kiếm Xỉ Hổ ngửa đầu gầm lớn một tiếng sau đó lại điên cuồng mở to dữ
tợn đỏ như máu miệng hướng về phía hắn đớp tới như muốn xé xác trước mặt nó
người này ra thành từng mảnh.

Tiêu Phàm bèn né sang một bên làm một chiêu Man Ngưu Kình huých vai hướng nó
một bên thân công tới, mắt thấy Kiếm Xỉ Hổ bị đẩy đi ra xa hắn có chút hài
lòng, mấy bộ này võ kỹ hắn đều đã thành thạo có lẽ cách nhập môn cảnh giới
không xa.

Một người một hổ đối chiến hồi lâu, bởi thua kém lực lượng duyên cớ nên Kiếm
Xỉ Hổ thương thế ngày càng nặng, cuối cùng Tiêu Phàm một quyền đánh nát sọ
khiến nó khí tuyệt chết ngay tại chỗ.

Tuy nhiên không đợi Tiêu Phàm nghỉ ngơi cùng với chuẩn bị hấp thu Kiếm Xỉ Hổ
tinh huyết thì đã thấy bên cạnh một bầy 6 con Tật Phong Lang đang không ngừng
gầm gừ đưa mắt nhìn chàm chằm hắn, khiến hắn không khỏi lắc đầu thầm than “
Trước hổ sau sói, bản thân mình là cái loại gì vận khí đen ? Đen như chó mực
chắc cũng không hơn gì cái này !“

Hắn lắc đầu đem Kiếm Xỉ Hổ xác cất vào không gian giới chỉ sau đó ngưng thần
chờ đợi đám kia màu trắng xám Tật Phong Lang tấn công, than thân trách phận
cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả không bằng hết sức một trận chiến, số mệnh do
trời.

Một con Tật Phong Lang cầm đầu hú lên một tiếng quái dị sau đó cả đàn soi bắt
đầu điên cuồng hướng về hắn tấn công, Tật Phong Lang cái tên nói lên tất cả,
mặc dù cùng là cấp hai trung cấp hoang thú nhưng nó lực lượng yếu hơn Kiếm Xỉ
Hổ rất nhiều, tuy vậy tốc độ chính là nó điểm mạnh cấp hai hung thú bên trong
không người có thể cùng nó so tốc độ.

Hơn nữa nó răng nanh cùng móng vuốt vô cùng sắc bén cộng thêm cả thoi quen săn
mồi theo đàn khiến cho loài này hoang thú cực kỳ nguy hiểm cơ hồ là cấp hai
cao cấp hoang thú cũng phải tránh đi nó mũi nhọn.

Lúc này chỉ thấy đàn sói tấn công cùng rút lui theo thứ tự bài bản khiến cho
Tiêu Phàm chống đỡ có chút chật vật, hắn chỉ có thể bị động dùng Linh Xà Bộ
không ngừng né tránh, thi thoảng cũng sẽ ngẫu nhiên trả lại một hai quyền tuy
nhiên toàn bộ đều đấm vào hư không chưa từng chạm vào bất kỳ con nào Tật Phong
Lang.

Thấy vậy hắn không ngừng than thở tốc độ của chúng nó, nếu không có gì bất ngờ
xảy ra thì đến lúc hắn thể lực hao hết cũng là lúc hắn bại, trong lòng không
ngừng tự trách bản thân khi xưa tằn tiện có tiền mà không biết tiêu pha, đi
vào Vạn Bảo Các thời điểm mua vài bộ linh khí phòng thân thì bây giờ làm sao
phải như này chật vật, chỉ chút nữa thôi là người cùng linh thạch đều theo
nhau đi vào bụng đàn sói, càng nghĩ càng hối hận bản thân trước đó tại sao lại
óc chó như thế.

Nhưng có vẻ trong cái rủi cũng có cái đen, tại hắn thời điểm miên man suy nghĩ
thì bị 2 con Tật Phong Lang nhảy đến xô ngã xuống đất, ngay lúc đó gần như
toàn bộ chúng nó đều hướng phía hắn không ngừng cào cấu cùng cắn xé cảnh tượng
thê thảm không nỡ nhìn, có lẽ một chút nữa thôi là hắn sẽ bị xé ra thành từng
mảnh.

Một lát sau Tiêu Phàm hai cánh tay nhô lên hướng về phía cổ hai con gần nhất
Tật Phong Lang bóp đến vận toàn thân lực lượng bóp mạnh “ Rắc .. rắc “ 2 tiếng
vang lên nghe có vẻ sởn gai ốc, hai con chừng 50 cân thể trọng Tật Phong lang
đầu ngoẹo sang một bên không hề nhúc nhích.

Ném hai con sói đã chết sang một bên không để ý tới, phủ đi trên người một
chút rồi đứng dậy khiến cho còn lại 4 con Tật Phong Lang cảnh giác lùi về sau,
chỉ thấy lúc này hắn toàn thân quần áo nát bươm không còn ra gì hình dạng
khiến xuân quang đại tiết, da thịt màu cổ đồng cùng rắn chắc cơ bắp hiển lỗ
không bỏ sót chút nào tuy nhìn tóc tai bù xù lấm lem bụi đất nhưng ngược lại
nhìn thì cũng rất là có thần thái, kỳ lạ hơn nữa là trên thân thể hắn không hề
chó chút nào thương tổn nhiều nhất cũng là lít là lít nhít vết cào khiến cho
da thịt đỏ bừng không hề có chút huyết dịch nào chảy ra.

Đối với cái này Tiêu Phàm bản thân cũng là rất thắc mắc đấy nhưng hắn cũng rất
nhanh lại bình thường, Hoàng thể nha rất hiếm gặp mạnh mẽ hơn lẽ thường một
chút cũng không có gì hiếm lạ, cũng chỉ là da dày thịt béo có thể so với Linh
khí thôi không có gì đáng ngạc nhiên.

Cũng không trách được hắn, thiêu niên tâm tính nha, thấy bản thân có chút tài
năng mắt cao hơn đầu một chút cũng chả sao, ăn vài trộn đòn thừa sống thiếu
chết hẳn là sẽ hiểu ra đi.

Đối với bốn con Tật Phong lang còn sống có lẽ bởi mất đi đồng bạn lí do bắt
đầu có chút điên cuồng, không còn như ban đầu bài bản tấn công mà chỉ còn như
thiêu thân lao lên hướng phí hắn vồ tới.

Đối với cái này Tiêu Phàm cũng không thế nào quan tâm lắc đầu than thở:

“ Các ngươi muốn chêt nha ! Không trách ta được”

Ngay sau đó hướng tới 4 con xông đến Tật Phong Lang tặng cho mỗi con một quyền
vào đầu, nhanh gọn dứt khoát không lằng nhằng, rất nhanh sau đó là bốn cái xác
sói hiện lên trong tầm mắt.

Nhìn chính mình thành quả Tiêu Phàm có chút đắc ý quên trời đất, lấy hắn 2 vạn
cân lực lượng đối với loại này thân thể cùng phòng ngự nhỏ yếu hoang thú cơ hồ
là miểu sát, một quyền này vào đầu không vỡ sọ chết ngay mới lạ.

Thu hết toàn bộ Tật Phong Lang xác vào càn khôn giới chỉ xong xuôi, Tiêu Phàm
đưa mắt nhìn xung quanh khung cảnh chút, chỉ thấy lúc này hắn khẽ nhíu mày
không biết là đang suy nghĩ gì.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #21