Sinh Tử Nguy Cơ


Chỉ thấy đằng sau lưng Tiêu Phàm một con cực kỳ to lớn cao tầm 3 mét toàn thân
đỏ rực màu lông cự viên nhìn về phía hắn, nó to lớn hai cánh tay đấm liên tục
vài quyền vào ngực một bên liên tục hường phía bên ngoài hoang thú gầm rú đinh
tai nhức óc, có vẻ đang hướng cái khác hoang thú tuyên bố nó chủ quyền.

Chỉ thấy xung quanh hoang thú đều lũ lượt rời đi, có một vài con không cam
lòng gầm rú nhưng cũng không dám cùng cự viên tranh giành con mồi chỉ có thể
lẳng lặng chờ đợi hy vọng có thể chia một chén canh, trong đó không thiếu một
vài con cấp hai cao cấp hoang thú, khiến Tiêu Phàm không ngừng than thở chính
mình số đen tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, xem ra mộ hắn sang năm chắc chắn
cỏ mọc rất xanh.

Âm thầm đánh giá cự viên một hồi sau đó hắn cũng có chút thông tin về nó, Bạo
Huyết Viên cấp hai đỉnh phong hoang thú, màu lông cùng ánh mắt đỏ rực như máu
chính là nó đặc trưng, loại này hoang thú thân thể lực lượng vô cùng trưởng
thành kỳ nó lực lượng có thể đạt tới ba vạn cân cự lực thậm chí còn hơn một
chút, nó sở thích là dùng hai tay xé rách thân thể con mồi sau đó mới từ từ ăn
cực kỳ bạo ngược tính cách, hơn nữa loại này hoang thú da dày thân thể phòng
ngự cực kỳ rắn chắc ngay cả đỉnh cấp Linh Khí cũng không thể gây thương tổn.

Tiêu Phàm cũng có chút đau đầu các loại hung thú này bình thường đều sẽ là săn
giết lẫn nhau, nhưng sau đó cứ thấy hắn là lại bắt đầu tập trung săn giết
không hề để ý tới khác loại hung thú, chỉ có thể là do bản năng hung thú luôn
luôn đối với con người thù hận, hơn nữa nhân loại da thịt non mịn chắc là ăn
cũng ngon hơn bọn này hoang thú nên chắc là ăn qua rồi nghiện kết quả.

Nhìn nhau một lát, Bạo Huyết Viên giơ lên nó to lớn bằng cả người Tiêu Phàm
cánh tay hướng về phía hắn đấm tới mang theo lực bạt sơn hà khí thế kèm theo “
Vù vù” xé gió tiếng vang.

Bên này Tiêu Phàm thấy to lớn cánh tay hướng mình đấm tới không kịp suy nghĩ
nhiều hai tay dơ lên Phá Thiên Kiếm chắn ngang thân chống đỡ, chỉ nghe “
Coong” một tiếng vang vọng thật lớn, ngay sau đó hắn thân hình bị đẩy ra xa
gần 20 mét mới có thể khó khăn lắm đứng vững thân hình.

Hắn thầm than trong lòng một tiếng “ hỏng bét”, lấy Bạo Huyết Viên trưởng
thành kỳ hơn 3 vạn cân lực lượng hắn dựa vào Phá Thiên Kiếm mới có thể miễn
cưỡng cùng nó tranh phong nhưng vẫn chịu lấy cực lớn thương tổn do lực lượng
trùng kích, đừng nói hắn bây giờ trạng thái thậm chí là hắn đỉnh phong thời kỳ
cũng đơn giản là chỉ có thể chịu đòn.

Dựa vào bản thân Tiêu Phàm lực lượng cùng Phá Thiên Kiếm trọng lượng chồng lên
nhau không quá đáng là rơi vào khoảng 3 vạn cân lực đạo có thể là hơn một chút
miễn cưỡng có thể cùng nó đánh một trận, nhưng Phá Thiên Kiếm tuy phẩm cấp rất
cao cùng cứng rắn nhưng nó đặc tính không phải là có thể dùng để xuyên thấu kẻ
khác phòng ngự mà chỉ có thể dựa vào lực đạo để đập chết đối thủ, hắn dựa vào
chủ yếu là bộ kia Địa cấp võ kỹ, nhưng cũng không quá nhiều hy vọng, bởi con
này cự viên cùng hắn thực lực cách biệt khá lớn hơn nữa nó phòng ngự không
phải là nói nghe cho hay.

Bạo Huyết Viên cũng có vẻ rất bất ngờ bởi cái kia nhân loại hình thể so với nó
là cực kỳ nhỏ bé nhưng lại có thể tiếp nó một quyền lại không có vấn đề gì, có
lẽ là khiến cho nó có chút tức giận, chỉ thấy cự viên hai tay đấm liên tục vào
ngực tạo nên “ Rầm.. Rầm.. Rầm” cực lớn tiếng vang, mặt nó ngửa lên trời rống
lên một tiếng cực kỳ bạo ngược, sau đó nó nhảy lên cực cao 2 tay giơ quá đầu
từ trên đập xuống phía Tiêu Phàm.

Lúc này Tiêu Phàm mặt tái mét, nếu ăn đòn này nhiều khả năng là hắn sẽ bị đập
thành thịt nát không thì ít nhất cũng sẽ bị trọng thương không thể bò dậy, hắn
dùng Linh Xà Bộ như một con linh xà uyển chuyển nấp vào một cái thân cây né đi
cự viện đòn đánh.

Chỉ nghe “ Rầm” một tiếng vang thật lớn, chỗ đứng khi nãy của hắn bụi đất mù
mịt, sau đó chỉ thấy Bạo Huyết Viên to lớn hình thể đứng tại một cái rộng 1
mét cùng sau nửa mét cái hố lớn, thấy đòn đánh của mình không trúng mục tiêu
nó lại đưa đôi mắt đỏ lờm tìm kiếm Tiêu Phàm chỗ ẩn nấp, xác định được chỗ nấp
của hắn sau đó nó ngay lập tức chạy tới hai tay vung quyền không ngừng đấm tạo
lên những đinh tai nhức óc tiếng vang lớn.

Lúc này Tiêu Phàm không khỏi cười khổ lấy nó hai tay lực lượng cơ hồ là hắn đã
không thể chịu nổi trược đó đòn kia từ trên cao đập xuống hắn không bị đập nát
mới lạ, một bên không ngừng né tránh cự viên đòn tấn công, ngẫu nhiên cũng sẽ
cùng nó va chạm lấy lực đấu lực cảnh tượng nhưng đều là bị đập văng ra rất xa
cùng lực đạo trùng kích thân thể không chịu được miệng trào ra máu tươi, hắn
cũng bất lực bởi ngay cả sử dụng Trọng Kiếm Phá cũng không mang đến quá nhiều
tác dụng mà ngược lại chỉ khiến thể lực tiêu hao mạnh mẽ hơn.

Xung quanh vô số thân cây nhỏ vì Bạo Huyết Viên lực trùng kích không chịu nổi
đều đổ rạp hết sang một bên khiến không ngừng “ Rầm rầm” tiếng vang vang lên
không ngừng, một người một thú không ngừng chơi trò đuổi bắt trong rừng rậm
khu vực, cũng may Tiêu Phàm dựa vào nơi nhiều thân cây mọc gần nhau làm nơi
hiểm yếu chống lại nên nhất thời chưa bị bại.

Nhưng cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến, sau gần một canh giờ chiến đấu cùng
đuổi bắt trò chơi, chỉ thấy lúc này xung quanh cây côi bị đập phá trở nên cực
kỳ hoang tàn, Tiêu Phàm trúng Bạo Huyết Viên một quyền, thân thể hắn bị đẩy ra
xa 20 mét sau đó va vào một cái cực lớn thân cây mới có thể dừng lại.

Lúc này bản thân Tiêu Phàm thể lực đã sớm tiêu hao hết không thể tiếp tục đứng
dậy chiên đấu, hơn nữa hắn thương thế tích tụ quá nhiều nếu không dựa thể chất
khác người có lẽ đã sớm chết đi nên chỉ có thể nằm yên dưới gốc cây không
ngừng thoi thóp xem xét chính mình thương thế.

Ăn vừa rồi cự viên quyền vào người, Tiêu Phàm sương sườn gãy 6 7 cái khoảng
chừng, xương sườn gãy đâm vào nội tạng khiến cho hắn hô hấp cực kì khó khan,
khó khăn lắm từ trong trong không gian giới lấy ra một vài viên Hồi Xuân đan,
sau đó run rẩy từng bước đi kên miệng nằm im chờ đợi tử vong hoặc kì diệu kì
tích sẽ xảy đến.

Về phía Bạo Huyết Viên, nó chỉ không ngừng đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm
sau đó vỗ ngực gầm lớn, có vẻ như nó rất thích thú nhìn cảnh nó con mồi thoi
thóp, như thấy một cái gì thích thú cảnh tượng nó ngồi xuống nhìn về Tiêu Phàm
một lúc lâu chưa có ý định kết thúc hắn tính mạng.

Lúc này trong đầu Tiêu Phàm nghĩ về rất nhiều chuyện: hắn hi vọng có người nào
đó sẽ đi qua khu vực này cứu vớt bản thân, hắn hối hận lức trước cứng đầu tự
cho là đúng bỏ ngoài tai lời dặn của đại bá cùng đại thẩm, hắn hận ông trời
tại sao lại mang đến cho hắn quá nhiều tai họa, hắn sợ khi hắn chết đi những
người thân của hắn sẽ rất buồn, cứ như thế lần lượt cảnh tượng những người sẽ
rất đau khổ khi hắn chết đi, hắn hối hận vì đã bước vào nơi này, hắn tự trách
bản thân không biết suy tính thấu đáo mọi chuyện, hắn trách hắn bản thân vô
dụng không thể trả thù cho cha mẹ, hắn hối tiếc về hắn võ đạo đường cùng ngoài
kia bao la rộng lớn thế giới những điều mới lạ chờ đợi hắn khám phá.

Hắn thấy trước mắt mình hiện ra rất nhiều cảnh tượng: có đại bá khuôn mặt tang
thương, có hình ảnh đại thẩm cùng nhị tỉ còn có Tiêu Hoa đang không ngừng
hướng hắn bài vị khóc thảm thiết không ngừng, hắn thấy Phạm An đang không
ngừng điên cuồng gào thét, hắn thấy Tiêu Thắng đại ca đang buồn bã nhìn về
chính mình bia mộ, cuối cùng hắn thấy lờ mờ hình bóng của 2 người một nam một
nữ đang ở đâu đó đang chờ đợi hắn.

Mặc dù có lẽ chỉ là hồi quang phản chiếu cảnh tượng nhưng Tiêu Phàm không thể
nào không chế được chính mình cảm xúc, chỉ thấy mắt hắn ươn ướt bắt đầu có
nước mắt chảy ra, hắn muốn khóc lên thật to nhưng bản thân lại không còn chút
sức lực để kêu lên thành tiếng. hắn không hề cam lòng như thế này chết đi,
nhưng bản thân hắn cũng hoàn toàn bất lực.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #23