Từ sau khi cùng báo đốm chiến đấu sau đó, Tiêu Phàm cũng ngẫu nhiên sẽ gặp một
vài con cấp một sơ cấp hoang thú tuy nhiên từ sau khi lực lượng tăng mạnh sau
khi đối với các loại cấp một sơ cấp hoang thú hắn chỉ cần một hai kiếm là có
thể miểu sát không mất quá nhiều thời gian.
Chỉ có điều thôn phệ tinh huyết những loại nhỏ yếu hoang thú cũng không mang
đến cho thân thể lực lượng quá lớn tăng lên, có lẽ là do phẩm cấp quá thấp,tuy
nhiên cũng không có gì to tát lắm có còn hơn không , tích tiểu thành đại đạo
lí Tiêu Phàm cũng biết hơn nữa thời gian còn dài không việc gì phải vội vã cả.
Nhìn lên sắc trời cũng đã nhá nhem tối, không còn cách nào khác Tiêu Phàm đành
phải quay trở lại biên giới khu vực, nơi đó có vẻ an toàn có thể dừng chân ngủ
qua đêm, hắn cũng không muốn ngày đầu vừa đến đã phải ngủ bên trong hoang thú
khu vực, hắn cũng tìm hiểu qua nên biết bên biên giới khu vực sẽ có rất nhiều
võ giả dừng chân ngủ qua đêm nên đến nơi đó ngủ nghỉ cũng an toàn hơn.
Tiêu Phàm cũng không rõ đi được bao lâu chỉ biết sắc trời đã tối mịt, cũng may
hắn có mang theo la bàn cùng huỳnh quang thạch, nếu không thì đúng là nửa bước
khó đi.
Đi một hồi lâu cuối cùng hắn cũng nhìn thấy khu vực có huỳnh quang thạch ánh
sáng cùng anh lửa, Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng hắn cũng được nghỉ
ngơi.
Đi về phía khu lều trại Tiêu Phàm tìm kiếm một nơi không khí nhộn nhịp dựng
trại, hắn lấy đồ đạc trong sơ cấp túi càn khôn đã chuẩn bị trước đó bắt đầu
dựng lều trại, cái này sơ cấp túi càn khôn là hắn mua sắm trước khi đến Hoang
Cổ sơn mạch sẽ sử dụng để tránh tiết lộ không gian giới chỉ.
Cũng không có cách nào, không gian giới vật phẩm này quá mức quí giá , khắp
Thanh Phong trấn chưa từng nghe người nào có không gian giới chỉ, để người
biết chắc chắn là rước họa vào thân.
Tiêu Phàm đang đốt lửa chuẩn bị mang hai cái tay gấu đem nướng thì có một
người cao lớn đại hán đi về phía mình giọng oang oang nói :
“Huynh đệ người mới a ? Đến nộp 1 ngàn tiền đồng tiền canh gác đi”
Nhìn thấy rõ khuôn mặt người đại hán Tiêu Phàm ngạc nhiên không biết nói sao
cho đúng, còn vị kia đại hán khi nhìn rõ mặt Tiêu Phàm cũng trợn tròn mắt kinh
dị không biết nói gì.
Thấy vậy Tiêu Phàm tủm tìm cười nói : “ Lý Hổ đại ca vẫn khỏe chứ?”
Người đại hán kia một hồi mới lấy lại bình tĩnh, cười phá lên vỗ vai Tiêu Phàm
:
“ Tiêu Phàm thiếu gia ! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây”
Tiêu Phàm cũng không ngờ tại nơi này Hoang Cổ sơn mạch lại gặp được người quen
tâm tình có chút kích động, vệ sinh qua hai tay gấu hắn bắt đầu một bên vừa
nướng một bên không ngừng cùng Lý Hổ trò truyện.
Lý Hổ hỏi Tiêu Phàm tại sao phải đi vào đây liều mạng săn giết hung thú, đối
với cái này Tiêu Phàm cũng không biết trả lời chỉ biết tìm cái lý do đi vào
lịch luyện cho biết.
Sau đó Lý Hổ lần lượt giải đáp những thắc mắc của Tiêu Phàm, thì ra cái này 1
ngàn tiền đồng tiền canh gác là bởi các võ giả đến khu vực này nghỉ ngơi sẽ
tìm đến một cái tổ đội võ giả mạnh mẽ nhờ một người đứng ra gác đêm nếu có
nguy hiểm gì sẽ sớm thông báo, trong tổ đội sẽ lần lượt cử người thay nhau
canh gác, người canh gác hôm sau sẽ được ở lại nghỉ ngơi không cần đi săn giết
hoang thú.
Đối với cái này Tiêu Phàm cũng cho là đúng có người canh gác sẽ tránh được rất
nhiều nguy hiểm không cần thiêt, với lại 1 ngàn tiền đồng đối với một cái võ
giả không có gì đáng giá, 1 ngàn cái tiền đồng đổi lấy an toàn tính mạng rất
rẻ nên chắc chắn cũng chẳng có ai phản đối, đối với Tiêu Phàm đưa ra 1 ngàn
tiền đồng Lý Hổ khăng khăng không nhận nên hắn cũng đành bỏ qua không để ý.
Một hồi tay gấu chín Tiêu Phàm mang ra để hai người cùng ăn, ăn uống no nê
xong, Lý Hộ bắt đầu kể về chính mình bản thân trải qua cùng gặp gỡ khiến Tiêu
Phàm nghe có chút mê say.
Mãi đến khi mọi người đều đã trở về chính mình lều trại Tiêu Phàm mới khách
sáo tạm biệt Lý Hổ trở về lều trại của mình đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai
chiến đấu.
Những ngày sau đó Tiêu Phàm không ngừng săn giết hung thú cùng hấp thu tinh
huyết, tuy nhiên hơi đen bởi đa số hoang thú hắn săn giết đều là hoang thú nên
không đưa đến quá nhiều tác dụng.
Dần dần hắn cũng bắt đầu với cuộc sống hiện tại ban ngày cùng hoang thú chém
giết, ban đêm trở về nghỉ ngơi, lâu dàn cũng thấy có chút hơi nhàm chán, cũng
may có Lý Hổ thường xuyên kể chuyện bản thân hắn trải qua gây nên Tiêu Phàm
rất nhiều hứng thú khiến hắn không cảm thấy đỡ buồn chán.
Chỉ duy nhất khiến Tiêu Phàm không biết phải làm sao là Lý Hổ thường xuyên đề
cập chuyển mời hắn gia nhập tổ đội của hắn cho an toàn, cái này Tiêu Phàm đành
chịu vào Lý Hổ tổ đội hắn còn có cái gì tu luyện thời gian, đành tìm cái lí do
uyển chuyển thoái thác, cái này Lý Hổ đại hán chỉ cùng hắn gặp nhau vài lần mà
đối xử với hắn có chút nhiệt tình quá đáng nhiều khi hắn còn cảm thấy xấu hổ.
Khoảng bảy ngày từ khi Tiêu Phàm bước vào Hoang Cổ sơn mạch, sau khoảng thời
gian dài hấp thu hoang thú tinh huyết Tiêu Phàm cũng cảm giác thân thể lực
lượng trở lên mạnh mẽ rất nhiều, hắn cũng không rõ ràng cụ thể là bao nhiêu
chỉ ẩn ẩn suy đoán là khoảng 6 tới 7 ngàn cân lực đạo.
Thời điểm giữa trưa Tiêu Phàm đang ngồi ăn, bỗng nhiên hắn cảm giác đằng sau
có một loai khí tức cực kỳ nguy hiểm, nhìn lại chỉ thấy một con lợn rừng to
bằng một con trâu trên thân có long lánh lân giáp màu bạc cùng hai cái răng
nanh dài nhọn hoắt như hai thanh lợi kiếm hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía hắn,
hai chân trước không ngừng đạp đất như là lấy đà chuẩn bị hướng về hắn tấn
công.
Tiêu Phàm lùi về phía gần nhất gốc cây tránh đi hoang thú tập trung, đay là
kinh nghiệm hắn rút ra được từ khi cùng hoang thú chiến đấu, trong đầu khẽ tìm
kiếm trong đầu về con heo rừng này tư liệu, Thiết Giáp Trư cấp một đỉnh cấp
hoang thú lực lớn vô cùng , thân thể lực lượng khoảng 5 ngàn cân, trên thân
bao phủ lân giáp cứng cáp vô cùng Phàm khí không thể gây thương tổn, nó răng
nhanh sắc bén vô cùng có thể so Linh khí, điểm yếu là thân thể to lớn kém linh
hoạt cùng hai mắt là vị trí phòng ngự yếu kém nhất dễ dàng thương tổn.
Thấy thế Tiêu Phàm không nhịn chửi tục, mẹ nhà nó đã khỏe còn trâu chó hơn nữa
lại có cái kỳ hoa điểm yếu, nào có cái nào như thế hố người điểm yếu, thân thể
phòng ngự mạnh mẽ nó đứng im mặc người công kích cũng không sao thì tốc độ còn
gọi là cái gì điểm yếu, còn đôi mắt bé tí thế kia nhắm mắt lại là xong công
kích kiểu mẹ gì.
Vừa nghĩ Tiêu Phàm vừa không ngừng hỏi thăm ông bà người nào viết lên cái cuốn
Sơn Hải kinh kia, ngược lại thì Tiêu Phàm cũng hiểu sai người kia bởi hắn thực
lực mạnh mẽ nho nhỏ cấp một hoang thú đấm phát chết tươi nào có cái thì thăm
dò hành vi tất cả đều dựa vào ánh mắt cùng phán đoán đưa ra nhận xét, lấy hắn
tầm mắt nhận xét cái này nhỏ yếu hoang thú không sát với thực tế cũng quá là
điều bình thường luôn.
Chỉ nghe “ éc..éc” hai tiếng Thiết Giáp Trư điên cuồng hướng về phía Tiêu Phàm
chạy lại hai cái răng nanh hếch lên trên tạo thanh một cái đâm động tác, hắn
bèn lách mình sang một bên chờ Thiết Giáp Trư răng nanh đâm vào gốc cây , ngay
lập tức huy động kiếm hướng đến nó mắt đâm tới, nhưng không nằm ngoài hắn dự
đoán Thiết Giáp Trư nhắm mắt lại mặc kệ hắn kiếm đâm tới, chỉ nghe thấy tiêng
kim loại va chạm thanh âm vang lên không ngừng.
Măt thấy không thể gây cho nó thương tổn Tiêu Phàm đành lùi ra xa suy nghĩ
hướng giải quyết, hắn nghĩ cùng nó so đấu thể lực tiêu hao nhưng rất nhanh lại
thôi, cùng hoang thú so đấu thể lực đơn giản là tự tìm đánh hơn nữa không phá
được nó phòng ngự thì cơ bản cũng chỉ là nghĩ cho hay rồi để đấy.
Sau một vài đợt ngẫu nhiên cùng nó tranh đấu lực lượng cuối cùng Tiêu Phàm
cũng đại khái nhận ra Thiết Giáp Trư 5 ngàn cân lực lượng không thể gây thương
tổn đến bản thân mình, chỉ có nó hai cái răng nanh hơi khó giải quyết.
Nhưng có vẻ hơi đen cho Tiêu Phàm là chỉ nghe trầm đục “cạch” một tiếng, Phàm
khí đỉnh phong thanh kiếm nhiều ngày theo hắn cuối cùng cũng bị gẫy, khiến cho
hắn nhịp tấn công hơi khựng lại một chút, bởi sự việc có chút nằm ngoài dự
tính.
Tiêu Phàm bắt đầu suy nghĩ đến việc chạy trốn tuy nhiên rất nhanh lại từ bỏ,
hiếm khi mới gặp loại này hoang thú bỏ qua có chút đáng tiếc, hơn nữa võ đạo
đường vốn là chỉ tiến không lùi hắn cũng không muốn để lại trong lòng vết nhơ.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một cái liều mạng phương thức chiến đấu, cùng Thiết
Giáp Trư cận thân vật lộn bởi răng nanh của nó rất dài nếu gần người chiến đấu
có thể sẽ trở thành vướng víu, nói là làm hắn vọt người đến bên cạnh nó tay
không ngừng đấm vào nó thân thể.
Mắt thấy có hiệu quả Tiêu Phàm lại tiếp tục sử dụng cận thân phương pháp chiến
đấu, chỉ thấy Thiết Giáp Trư to lớn thân thể không thể ngay lập tức xoay người
tấn công ngay sát bên cạnh mình nó chỉ có thể xoay tròn mong muốn tạo áp lực
cho Tiêu Phàm không thể tấn công mình.
Một bên Tiêu Phàm không ngừng chạy theo nó chuyển động phương hướng xoay tròn,
một bên không ngừng vung nắm đấm mang theo 7 ngàn cân lực đạo đấm lên Thiết
Giáp Trư thân thể, khoảng nửa canh giờ sau hắn cũng không rõ hắn đấm ra bao
nhiêu quyền , chỉ biết thân thể hắn mệt mỏi đến độ đứng không vững.
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng “rầm” Thiết Giáp Trư to lớn thân thể nằm im không
nhúc nhích, Tiêu Phàm mỉm cười ngã xuống nằm trêm mặt đất thở dốc không ngừng.
Một hồi sau đó Tiêu Phàm mới đứng dậy bắt đầu công việc dọn dẹp chiến trường,
nửa giờ sau Tiêu Phàm từ trạng thái tu luyện đứng dậy, lần này hắn cảm giác
lực lượng tăng trưởng có chút lớn có lẽ là 1 ngàn cân trên dưới.