Lần Đầu Cùng Hoang Thú Chiến Đấu


Ăn uống cùng nghỉ ngơi một hồi cho thể lực hồi phục, Tiêu Phàm cũng bắt đầu đi
vào ngoại vi khu vực tìm kiếm hoang thú, trên đường đi chỉ thấy vô tận rừng
rậm không hề có hoang thú bóng dáng.

Điều này cũng là đương nhiên, khu vực này chỉ gần ngay biên giới có hoang thú
đã sớm bị người săn giết , làm gì còn đợi đến lượt Tiêu Phàm đến giết, khẽ lắc
đầu ngao ngán hắn tiếp tục đi vào khu vực bên trong tìm kiếm.

Bởi lần đầu săn giết hoang thú nên bản thân có rất nhiều nhiều mặt trái tâm
tình: có lo lắng, có sợ hãi, có chờ mong cùng hưng phấn nhưng nhiều hơn vẫn là
cẩn thận, bởi lấy hắn võ đồ tu vi đi vào nơi này vốn là cực kì nguy hiểm một
chút sai sót cũng không thể để xảy ra, chỉ cần ngẫu nhiên xuất hiện một cái đi
lạc cấp hai hung thú là cái mạng của hắn cũng xong.

Hoang thú lực lượng bản thân bình thường đều là gấp đôi so với võ giả cùng
cấp, lực lượng cùng hoang dã phương thức chiến đấu là bọn chúng chỗ dựa, Tiêu
Phàm cái này võ đồ không hề tu luyện qua võ kỹ chỉ sợ đối đầu với một con cấp
một đỉnh cấp hoang thú hắn cũng chưa chắc thắng được nói gì cấp hai hoang thú
, chỉ sợ chạy trốn cơ hội cũng không hề có.

Càng đi về phía bên trong Tiêu Phàm càng thận trọng, nắm thật chặt thanh kiếm
từ chỗ Mã Tài đoạt đến, ban đầu hắn cũng nghĩ sẽ có ngày dùng đến nhưng có vẻ
ngày ấy đến hơi sớm, thanh này Phàm khí cũng là hắn duy nhất dựa vào thời điểm
hiện tại.

Cẩn thận tìm kiếm một hồi, cuối cùng Tiêu Phàm cũng tìm thấy con mồi, chỉ thấy
xa xa một con cao tầm hơn hai mét gấu xám đang không ngừng nhìn về phía xung
quanh tìm kiếm thức ăn.

Theo như trong Sơn Hải kinh ghi lại đây là một con gấu xám vốn là phổ thông dã
thú tuy nhiên khi trưởng thành lai có lực lượng thân thể cực lớn khoảng 1 ngàn
cân trên dưới, nên được xếp vào sơ cấp cấp một hoang thú, trên đó cũng có ghi
gấu xám cực kì tàn bạo chỉ cần gặp người sẽ vô điều kiện tấn công, điểm mạnh
là thân thể to lớn rắn chắc cùng lực lượng lớn, điểm yếu là di chuyển rất chậm
chạp.

Thoáng qua một chút trong đầu thông tin, Tiêu Phàm bắt đầu rón rén lại gần gấu
xám, hắn tính toán đánh lén con gấu này nhất kích tất sát để đỡ phải chiến đấu
cùng nó.

Nhưng có vẻ như là hơi đen cho Tiêu Phàm, con gấu xám này có vẻ như đánh hơi
được hắn, dần dần tập trung quan sát đến khi nó nhìn thấy Tiêu Phàm, gấu xám
hai mắt đỏ ngầu huỳnh huỵch chạy về phía Tiêu Phàm công kích.

Trong lòng thầm than đen đủi, Tiêu Phàm bắt đầu suy nghĩ phương pháp chiến
đấu, con gấu xám này di chuyển chậm chạp chỉ cần không ngừng né tránh nó đòn
tấn công sau đó nhất kích tất sát nó là được.

Vài phút sau, chỉ thấy Tiêu Phàm không ngừng lách mình sang hai bên trái phải
để né tránh gấu xám đòn tấn công, còn gấu xám trên mình mang hơn chục vết kiếm
nhưng vẫn không ngừng điên cuông hướng về phái hắn tấn công.

Tiêu Phàm thầm than hoang thú sinh mệnh lực có quá mức mãnh liệt, người thường
ăn ngần ấy vết kiếm đã sớm đi đời nhà mà rồi, đành phải tìm những bộ phận hiểm
yếu nhất tấn công, sau một hồi suy nghĩ hắn quyết định tập trung tấn công vào
đằng sau gáy.

Nói là làm, sau khi né tránh đòn tấn công của gấu xám hắn ngay lập tức vòng ra
đằng sau lưng con gấu xám dùng hết sức lực chém một kiếm thật mạnh về phía sau
gáy nó, cuối cùng chỉ nghe “ roẹt” một tiếng sau đó là hai tiếng “ rầm “
“rầm”.

Gấu xám ngã xuống không còn khí tức, Tiêu Phàm mệt mỏi chống kiếm thở dốc hồi
phục thể lực cùng thầm than kinh dị, lấy hắn 2 ngàn cân lực đạo một kiếm mà
không chém rời nổi con gấu này cái cổ sức phòng ngự thân thể nó cỡ nào kinh
người, nhỏ yếu nhất hoang thú đã thế còn cường đại hơn thì cỡ nào khó giết,
cái này dường như đã nằm ngoài dự tính của bản thân.

Tiêu Phàm lại gần gấu xám thân thể tìm kiếm nội đan, chỉ thấy khi hắn đưa tay
lại chạm vào gấu xám thân thể thì thấy thân thể mình có chút khác biệt cảm
giác như là vui mừng cùng kích động, đúng chuẩn xác nhất mà nói là vui mừng,
hắn cực kì khiếp sợ cùng sợ hãi, chắc có lẽ hắn là người đầu tiên thấy chính
mình thân thể cũng có cảm giác đi.

Sau đó hắn cảm giác dường như có thứ gì đó như có như không chui vào thân thể
hắn, bằng mắt thường quan sát dường như trông có vẻ giống với một võ sĩ phát
tán ra huyết khí, hắn cũng chỉ suy đoán là hoang thú tinh huyết chứ không dám
nói là huyết khí bở muốn có huyết khĩ cũng cần phải có võ sĩ tu vi tương đương
với cấp hai hoang thú, chứ về cấp một hoang thú chưa bao giờ nghe nói đến.

Sơn Hải kinh có ghi lại mỗi loại hoang thú sẽ đều có chính mình tinh huyết,
tinh huyết nói trắng ra là một loại máu huyết nhưng cao cấp hơn, cùng hoang
thú nội đan như thế là suốt đời hoang thú máu huyết tinh hoa tụ tập lại mà
thành, bản thân hoang thú tinh huyết chính là thứ quý giá nhất trên người
hoang thú cùng có tác dụng lớn nhất, hoang thú tinh huyết có tác dụng cực lớn
trong rèn luyện thể chất là thứ không thể thiếu đối với những võ giả đi theo
luyện thể con đường, hoang thú càng mạnh phẩm cấp càng cao thì tinh huyết càng
nhiều.

Chính vì thế hoang thú còn sống giá cả sẽ đắt gấp đôi so với hoang thú chết
đi, bởi hoang thú còn sống có thể dùng để thuần phục nuôi nấng huấn luyện để
chiến đấu quan trong hơn là có thể chắt lọc thu lấy quý giá tinh huyết.

Một lát sau tinh huyết cũng không còn tiếp tục chui vào thân thể, hắn chỉ cảm
thấy luồng khí tức chui vào thân thể hắn trước đó đang không ngừng di chuyển
khắp thân thể mỗi nơi nó đi qua Tiêu Phàm cảm giác cực kỳ thoải mái không khỏi
khẽ rên nhẹ.

Đến khi luồng khí tức du động trong cơ thể triệt để biến mất, Tiêu Phàm chỉ
cảm thấy không còn mệt mỏi cảm giác, thân thể cực kì khỏe khoắn lực lượng tràn
đầy chỉ muốn tìm nơi giải tỏa, hơn nữa hắn cảm giác thân thể lực lượng cùng
sức chống chịu tăng lên không ít, cụ thể bao nhiêu thì hắn cũng không rõ ràng.

Tất cả mọi thứ xong xuôi hắn nhìn xác gấu xám cũng không có gì thay đổi bèn
theo như Sơn Hải kinh hướng dẫn dùng kiếm khoét 1 lỗ ở đầu nó tìm kiếm nội
đan, xong xuôi hắn đem bỏ vào chính mình không gian giới chỉ.

Tiêu Phàm trầm tư suy nghĩ một chút về thân thể vấn đề không biết là tốt hay
xấu nhưng rất nhanh lại gạt đi, mặc nó tất hay xấu chỉ cần có thể trở lên mạnh
mẽ hơn là được, hơn nữa biết đâu lại giải quyết được bản thân không có võ mạch
khốn cảnh, thầm nghĩ một hồi hắn lại bắt đầu tìm kiếm hoang thú.

Một hồi tìm kiếm con mồi, cuối cùng Tiêu Phàm cũng tìm được tiếp theo đối thủ
, là một con báo đốm , theo như Sơn Hải kinh ghi lại là một con cấp một trung
cấp hoang thú thế mạnh là móng vuốt cùng hàm răng sắc bén vô cùng có thể so
Phàm khí đỉnh cấp binh khí hơn nữa tốc độ di chuyển cực kì nhanh nhẹn rất khó
giết, điểm yếu duy nhất là lực lượng cùng thân thể phòng ngự kém so với phổ
thông cấp một sơ cấp hoang thú cũng không bằng.

Báo đốm khi nhìn thấy Tiêu Phàm ngay lập tức nhe ra hai cái dữ tợn răng nanh
hướng về phía hắn tấn công, Tiêu Phàm thầm than không ổn con báo đốm này tốc
độ nhanh đến đáng sợ ít nhất cũng phải gấp ba lần so với hắn, không còn cách
nào khác đành phi thân vào gốc cây cổ thụ gần đó để thu hẹp phạm vi tấn công
của báo đốm.

Chỉ nghe “soạt” “soạt” tiếng vang không ngừng, báo đốm móng vuốt không ngừng
cào xé vỏ những thân cây móng vuốt nó va phải, lúc này trên người Tiêu Phàm
cũng có vài vết cào trước ngực cùng sau lưng, chỉ thấy quần áo rách toang máu
tươi từ vết thương trào ra không ngừng, cũng may da thịt hắn cũng có vẻ như là
rất dày nên vết thương không sâu không ảnh hưởng quá lớn đến sức chiến đấu.

Tiêu Phàm không ngừng tự trách bản thân có chút vội vã bất cẩn không biết tự
lượng sức, khỗng nắm rõ hoang thú sức mạnh đã liều mạng khiêu chiến, không
khác gì mang tính mạng bản thân ra làm trò đùa, đến khi hối hận thì cũng không
kịp nữa rồi.

Từ đầu đến giờ Tiêu Phàm đều một mực rơi vào thế bất lợi, chỉ biết dùng xung
quanh những gốc cây làm nơi hiểm yếu chống lại, nếu không có những gốc cây này
có lẽ bản thân Tiêu Phàm sơm bị con báo đốm này cào không ra hình dạng gì,
nhìn về phía thân cây hắn bỗng như nhận ra điều gì đó.

Mỗi khi báo đốm móng vuốt cùng thân cây va chạm một lần, tốc độ của nó đều sẽ
bị khựng lại một thời gian để cào xé vỏ cây thoát ra, đây là thời điểm duy
nhất Tiêu Phàm có thể bắt kịp nó để tấn công, nghĩ đến đó hắn đành phải làm
liều một phen, bằng không lấy hắn tình trạng thương thế chưa chắc đã cầm cự
được quá lâu.

Tiêu Phàm ghé lại gần một gốc cổ thụ ngưng thần chờ đợi báo đốm tấn công, chỉ
thấy vèo 1 tiếng báo đốm phi thật nhanh tới làm một cái động tác nhảy xa đẹp
mắt phi tới chỗ Tiêu Phàm, bỗng nhiên hắn ngồi xuống, chờ đợi báo đốm móng
vuốt cắm vào thân cây lúc đó ngay lập tức cầm kiếm từ dưới đâm lên thật mạnh
sau đó vọt sang một bên chờ đợi kết quả.

Chỉ nghe một tiếng “ Bịch” một tiếng thật lớn, khoảng 50 cân trọng lương con
báo nằm im dưới đất không nhúc nhích, Tiêu phàm lại gần xem xét một mới yên
tâm đưa tay đặt lên thân thể nó hấp thu tinh huyết.

Quá trình diễn ra so với trước đó tốn thời gian hơn gấp đôi, tuy nhiên chỗ tốt
cũng lớn hơn có lẽ là do đẳng cấp cao hơn nên tinh huyết nhiều hơn, lần này
lực lượng thân thể tăng lên Tiêu Phàm cũng có thể rõ ràng nhận biết, hắn cảm
giác nếu so sánh với khi hắn chưa bước vào nơi này hắn cảm giác là mạnh gấp
đôi, thân thể lực lượng có lẽ rơi vào khoảng 4 ngàn cân.

Bởi thân thể hắn cũng chưa thấy chút nào dấu hiệu sinh ra huyết khí cảm giác
bởi vậy có lẽ hắn vẫn chỉ là võ đồ tu vi, chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ võ
đồ tu vi có 4 ngàn cân lực lượng nếu chỉ xét nguyên về lực lượng thân thể là
không hề thua kém một vị võ sĩ trung cấp tu vi.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #14