Tiến Vào Hoang Cổ Sơn Mạch (2)


Tiêu Phàm từ Tiêu gia cổng lớn đi ra hướng về phía Thanh Phong trấn lối ra đi
tới, Hoang Cổ sơn mạch lối vào chính là từ Thanh Phong trấn lối ra đi vào tới.

Trên đường đi hắn gặp rất nhiều võ giả cùng nhau kết thành nhóm đi vào Hoang
Cổ sơn mạch săn giết hoang thú để mang về bán đổi lấy cần thiết tài nguyên tu
luyện, đa phần đều là Võ sĩ cảnh giới trở lên tu vi, có các gia tộc người có
tán tu võ giả nói chung là long xà hỗn tạp đủ mọi loại người tụ tập quanh khu
vực này phần nhiều là tán tu võ giả.

Vậy cũng là chuyện bình thường, bởi gia tộc võ giả thường sẽ rất ít khi vào
Hoang Cổ sơn mạch lang thang chém giết đổi lấy tài nguyên, bọn họ sau lưng còn
có gia tộc tài nguyên chống đỡ không cần thiết phải ra ngoài chém giết chịu
nguy hiểm tính mạng.

Chỉ có một vài vị trong gia tộc thiếu niên thiên tài cũng sẽ ngẫu nhiên đi vào
nơi này lịch luyện chém giết hoang thú để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, còn
về chút ít tài nguyên đối với bọn họ có cũng được không có cũng không sao.

Chỉ có những vị tán tu võ giả không có gia tộc tài nguyên chống đỡ bắt buộc
phải đi vào Hoang Cổ sơn mạch liều mạng săn giết hoang thú để đổi lấy tài
nguyên tu luyện cùng tiền bạc để nuôi sống gia đình,cũng không có cách nào
khác ai bảo bọn hắn không có gia tộc chống đỡ đâu, không liều mạng bọn hắn có
cơm ăn hay không còn khó nói chứ đừng nói tài nguyên tu luyện.

Đi ra bên ngoài Thanh Phong trấn lối ra, Tiêu Phàm nhìn thấy một con đường nhỏ
đơn sơ hướng về phía bên trong Hoang Cổ sơn mạch đi tới, con đường này chính
là Hoang Cổ sơn mạch lối vào, bản thân hắn cũng chưa từng đi vào nơi này,
nhưng mấy ngày trước để chuẩn bị hắn cũng có tìm hiểu đọc qua một vài tư liệu
về Hoang Cổ sơn mạch nên cũng biết được chút ít thông tin.

Thanh Phong trấn được xem là Hoang cổ sơn mạch lối vào, nhưng khoảng cách từ
Thanh Phong trấn đến Hoang Cổ sơn mạch vẫn còn có một đoạn đường rất xa khoảng
chừng 10 cây số trên dưới, tuy nhiên đi vào đây đa số võ giả sẽ đều đi bộ bởi
nếu đi ngựa sẽ rất ồn ào dễ bị hoang thú tập trung gặp nguy hiểm tới tính
mạng, trước đây cũng có vài người đi ngựa vào nhưng cuối cùng đều bị hoang thú
bao vây giết chết ăn đến xác cũng không còn toàn vẹn.

Tiêu Phàm vừa đi vừa nhìn những người xung quanh một chút, khung cảnh trên
đường đi có chút hoang sơ cây cối um tùm, chỉ thấy đám người xa lạ kia túm năm
tụm ba lại thành từng tốp người trước sau không ngừng cười đùa vui vẻ, có lẽ
là muốn tạo ra thoải mái tinh thần để chuẩn bị bước vào thảm liệt chiến đấu,
chỉ cần bước vào Hoang Cổ sơn mạch thì không có ai sẽ chắc chắn là mình có thể
an toàn trở ra, ngay cả Võ sư cường giả cũng không hề có ngoại lệ.

Người cùng với hoang thú vốn là quan hệ thù địch rất khó nói rõ là ai đúng ai
sai, hung thú vốn tàn bạo không ngừng săn giết con người làm thức ăn , con
người cũng không ngừng săn giết cùng xua đuổi hoang thú để lấy đất sinh sống
cùng lấy trên người hoang thú các loại tài nguyên.

Đối với con người mà nói hoang thú có rất nhiều chỗ tốt: thịt hoang thú làm
thức ăn vô cùng bổ dưỡng có tác dụng tăng cường khí huyết cùng cường tráng
thân thể, nội đan có thể dùng điều chế đan dược, da hoang thú có thể làm quần
áo rét chống lạnh rất tốt, cùng một số bộ vị của hung thú có thể dùng chế tao
binh khí ,v…v..

Lại nói về Hoang Cổ sơn mạch không người biết được diện tích của nó rộng lớn
bao nhiêu, chỉ biết nó diện tích kéo dài từ Thiên Long quốc biên giới cho tới
lân cận quốc gia là Thiên Hỏa quốc, bên trong chia làm ba cái khu vực: ngoại
vi khu vực, chính giữ khu vực cùng sâu xa khu vực, ba cái này khu vực không có
phân chia rõ ràng chủ yếu chỉ dựa vào hoang thú đẳng cấp đến đánh giá.

Ngoại vị khu vực hoang thú yếu ớt nhất cũng là khu vực an toàn nhất chỉ bao
gồm các loại cấp một hoang thú đẳng cấp chỉ so với bình thường dã thú mạnh hơn
một chút tương đương với nhân loại võ đồ cảnh giới nên nguy hiểm không cao,
hơn nữa cấp một hoang thú cũng không đáng tiền nên khu vực này rất ít người sẽ
đi săn ở đây, chỉ có những người cô đơn hoặc nhỏ yếu võ giả mới hoạt động ở
khu vực này, bản thân Tiêu Phàm mục đích cũng là lịch luyện ở đây.

Chính giữa khu vực thì bao gồm hoang thú phẩm cấp từ cấp hai cho tới cấp ba
hoang thú tương đương Võ sĩ cùng Võ sư cường giả, đây cũng chính là khu vực
các loại tán tu võ giả tập hợp tổ đội săn giết hoang thú trung tâm , bởi cấp
độ này hoang thú cực kỳ giá trị đã không thể dùng tiền đồng để tính toán, một
con cấp hai sơ cấp hoang thú xác giá trị ít nhất cũng là 100 viên phàm phẩm
linh thạch tương đương 10 vạn tiền đồng, chỉ nói đến cấp hai hoang thú thịt đã
không phải Tiêu Phàm cái này gia tộc thiếu niên người có thể ăn, có lẽ chỉ có
tam đại gia tộc cao tầng hoặc được gia tộc trú trọng đầu tư người mới có khả
năng được ăn loại này hoang thú thịt, còn lại sẽ chỉ bán cho thành thị người
đổi lấy linh thạch.

Còn về sâu xa khu vực thì không người biết đến tồn tại những gì trong đó, bởi
vì tất cả những người đi vào chưa từng nghe nói có người sống sót đi ra, nghe
nói năm xưa có một vị Thiên Hà thành thành chủ lấy Võ linh cường giả tu vi đi
vào cũng không thể còn sống đi ra, chỉ nghĩ thôi cũng biết trong đó là cỡ nào
tồn tại nói gì có người đi vào trong đó săn giết hoang thú.

Hoang Cổ sơn mạch bên trong ngẫu nhiên cũng sẽ có thú triều, được xem như là
hoang thú vì một cái nào đó lí do sẽ bỏ chạy về hướng nhân loại thành thị, cái
này thú triều cực kỳ nguy hiểm bởi vì vô cùng vô tận hoang thú dẫm đạp lên
nhau bỏ chạy nếu có người nào đó nếu rơi vào bên trong kết quả khỏi nói cũng
biết, võ giả đi săn giết hung thú cũng biết điều này nhưng cũng đành chịu
không tìm được cách giải quyết chỉ có thể chạy chứ biết làm sao, hơn nữa thú
triều cũng rất ít khi xảy ra có khi là vài chục năm một lần nên cũng không ảnh
hưởng quá lớn, người nào gặp chỉ có thể trách vận khí bản thân quá đen thôi.

Bởi Thanh Phong trấn khoảng cách gần nhất Hoang Cổ sơn mạch nên mỗi khi thú
triều sẽ chịu ảnh hưởng lớn nhất, từng có thời điểm Thanh Phong trấn gần như
là bị hủy diệt bởi thú triều, may mắn sau đó có Thiên Hà thành thành chủ đứng
ra chống đỡ mới còn tồn tại đến nay, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất các gia
tộc lớn ở Thanh Phong trấn tuy có với nhau hiềm khích nhưng không bao giờ cùng
nhau tranh đấu lớn nguyên nhân, không biết ngày nào đó chết dưới tay yêu thú
còn cùng nhau vô vị chiến tranh có ý nghĩa gì không bằng thành thật cùng nhau
chung tay lớn mạnh còn có càng lớn hơn cơ hội sống.

Đến khoảng giữa trưa thơi điểm Tiêu Phàm cũng đi đến Hoang Cổ sơn mạch ngoại
vi biên giới, chỉ thấy xung quanh có một vài vị cô đơn võ giả không ngừng
hướng về phia xung quanh tìm kiếm hoang thú, còn những cái tổ đội võ giả lại
tiếp tục hướng về phía bên trong chính giữa khu vực đi tới.

Rất nhanh cũng sẽ có một vài người cô đơn võ giả chú ý đến Tiêu Phàm, nhưng
rất nhanh lại thôi bởi quanh thân Tiêu Phàm không có 1 tia nào huyết khí ba
động nhìn sơ qua cũng biết là một cái nho nhỏ võ đồ, không gây nên hứng thú
quá lớn không bằng thành thật săn giết hoang thú còn hơn.

Bước đến đây Tiêu Phàm luôn cảm giác thân thể mình có chút hưng phấn khác
thường, tâm trí hắn thì không có gì ảnh hưởng chỉ có thân thể hắn đối với
hoang thú có một cái gì đó khát khao mãnh liệt, do đó nên trước đây hắn luôn
có dự cảm bước vào Hoang Cổ sơn mạch bản thân sẽ có gì đó chuyển cơ, chính vì
vậy hắn mới bước vào nơi này liều mạng.

Khẽ đè nén hưng phấn cảm giác Tiêu Phàm ngồi xuống nghỉ ngơi cùng lấy ra một
chút điểm tâm đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị trước đó ăn uống no say sau đó mới quyết
định săn giết hoang thú.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #13