Tiến Vào Hoang Cổ Sơn Mạch (1)


Ba ngày sau, khác với mọi ngày hắn không tiếp tục đi đến gia tộc san luyện võ
tu luyện như mọi ngày, hôm nay là ngày Thanh Phong trấn tuổi trẻ người tiến về
Thanh Hà võ viện nhập học hắn muốn ra ngoài đưa tiễn Phạm An cùng Tiêu gia đệ
tử bọn họ, sẵn tiện sau đó hắn cũng muốn chuẩn bị một chút để tiến về Hoang Cổ
sơn mạch.

Nguyên bản Tiêu Phàm cũng chẳng muốn đi làm mấy chuyện nhàm chán này, nhưng
Phạm An thằng kia hôm trước đến nhà nước mắt chảy dài van xin cái gì mà muôn
trùng cách xa không biết khi nào gặp lại, cái gì mà bạn hiền không tiễn hiu
quạnh tâm.

Tiêu Phàm cũng hơi bực mình, mẹ nhà hắn cách vài chục cây số cũng chỉ mất vài
tiếng cưỡi ngựa lấy đâu ra xa cách muôn trùng như hắn nói, còn nói hắn bạn
hiền không sợ đau đầu lưỡi có thằng nào bạn hiền vì gái bỏ bạn như hắn, nhắc
đến cũng kì lạ từ khi cùng Đỗ Tuyết gặp ở Phong Vũ lâu sau đó thằng này hiện
tại cũng biết mở miệng ra đọc thơ ngược lại cũng bắt đầu có chút liên quan
cùng một người văn nhã công tử ca trong truyền thuyết.

Tuy nhiên, có cái nào công tử ca như hắn cái miệng vô sỉ, chắc chắn là đua đòi
tán gái không thể nào sai được, Tiêu Phàm cũng thầm than tình yêu có lẽ là thứ
kỳ diệu nhất mà con người có được nhưng hắn cũng không biết là nó kỳ diệu như
thế nào bởi vì hắn cũng đã được yêu đâu mà biết.

Tiêu Phàm vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ một chút rồi đưa mắt nhìn khung cảnh xung
quanh.

Chỉ thấy trên đường phố nhộn nhịp người qua lại : có trẻ nhỏ ríu rít cùng nhau
cắp sách đến trường, có thành lập gia đình phụ nữ đi chợ mua sắm thức ăn, có
vồi vã qua đường võ giả hướng về Hoang Cổ sơn mạch đi tới, có tiểu thư khuê
các bước vội đến Thanh Phong trấn lối vào đưa tiễn mình người trong lòng,
những chủ cửa hàng nhỏ ven đường thì không ngừng đối xung quanh người mời chào
cùng giới thiệu hàng hóa,v…v..

Tiêu Phàm thầm nghĩ nếu có ngày hắn không thể bước vào võ đạo đường có lẽ trở
về với cuộc sống của người bình thường an nhàn sinh hoạt lấy vợ sinh con có lẽ
cũng không tệ lắm, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu cho qua bản thân hắn còn
thù cha mẹ chưa trả làm sao có thể an phận thủ thường, thà rằng oanh liệt chết
đi trên võ đạo đường còn hơn im lặng sống qua ngày.

Bởi Thanh Phong trấn diện tích ngàn dặm nên Tiêu Phàm đi bộ cũng có chút lâu,
đi bộ một hồi lâu mới tới, chỉ thấy xa xa bên cạnh Thanh Phong trấn cửa vào tụ
tập kín mít người mắt thấy ít nhất cũng phải có gần ngàn người : có ba gia tộc
lớn người, có người của các thế lực nhỏ khác, có người bình thường gia đình
thiếu niên.

Mắt thấy mấy vị gia tộc tộc trưởng đang nói chuyện cùng một người xa lạ với
thái độ cung kính, khỏi đoán cũng biết là Thiên Hà võ viện sư giáo sư, chỉ
thấy người này tuổi khoảng 40 thân cao 1 mét 8 thân mắt to mày rậm râu quai
nón um tùm nhìn qua thấy là một vị hào sảng đại hán, trên thân khí tức cường
đại ẩn ẩn có chút mạnh hơn tam đại gia tộc tộc trưởng cảm giác.

Hắn bước về phía Tiêu gia người khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi người xung quanh
một chút, có người tươi cười đáp cũng có người đưa ánh ánh mắt xem thường cùng
không quan tâm, đối với cái này Tiêu Phàm cũng không quá nhiều để ý bởi hắn
địa vị trong gia tộc cũng không thế nào cao, bất luận ở đâu cũng cần phải có
thực lực mới có được tương ứng địa vị.

Nhìn một chút xung quanh mọi người cùng tuổi thiếu niên Tiêu Phàm tìm kiếm
trong đám người Phạm An bóng dáng, thằng này ngược lại tốt không đứng cùng
mình gia tộc người mà mò sang Đỗ gia chỗ người đứng sóng vai cùng Đỗ Tuyết.

Phạm An một bộ bạch y tung bay phối hợp với anh tuấn khuôn mặt nhìn có vẻ rất
tiêu sái, bên cạnh Đỗ Tuyết một bộ thanh y dung nhan khuynh thành nhưng vẫn
tạo cho người cảm giác cách xa vạn dặm, cặp đôi này thoạt nhìn trai tài gái
sắc đưa đến không biết bao nhiêu ánh nhìn hâm mộ.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ Tiêu Phàm lại gần hài hước nói:

“ Phạm An thiếu gia tiểu Hoa nhà ta có gửi lời chúc người lên đường thượng lộ
bình an”

Phạm An mặt ngượng ngừng không biết phải làm sao “ Đa tạ !”

Bên cạnh Đỗ Tuyết khẽ cúi chào Tiêu Phàm tủm tỉm cười không nói cũng không có
vẻ là đem Tiêu Phàm câu nói trêu đùa để vào lòng.

Ba người cười nói vui vẻ hồi lâu, thì thấy các vị tộc trưởng nhao nhao đua
nhau trở về, vị kia võ viện giáo sư bắt đầu ra hiệu những nhập học học viên
theo mình đi ra Thanh Phong trấn cửa lớn.

Chỉ thấy hơn trăm vị học viên cũng đã có nhiều người dẫn đầu đi ra ngoài trấn,
Phạm An thôi cười cợt có chút không nỡ đối với Tiêu Phàm nói :

“ Tiểu Phàm ! Ta đi đây, ngươi ở nhà bảo trọng, người nào dám ức hiếp ngươi
đợi, lễ thành niên ta trở về đánh bọn hắn bố mẹ cũng không nhận ra”

Tiêu Phàm có chút cảm động, thằng này bạn nối khố tuy có chút kỳ hoa nhưng bản
tính làm người rất tốt ít nhất là với hắn, đã quen với hình ảnh ngày ngày gặp
gỡ cùng chơi đùa sau này ít gặp cuộc sống của Tiêu Phàm ít nhiều cũng có chút
tẻ nhạt cùng vô vị.

Đỗ Tuyết cũng nhìn về phía Tiêu Phàm môi thơm khẽ mở:

“ Tiêu Phàm công tử bảo trọng ! “

Khẽ xua đi một chút buồn phiền tâm tình Tiêu Phàm hướng hai người chúc :

“ Hai vị chúc thượng lộ bình an “ nói xong đưa mắt nhìn theo hai người bóng
lưng.

Xung quanh khung cảnh có chút buồn bã, người nhà đưa tiễn không ngừng níu kéo
nhà mình thiếu niên vội vã dặn dò, có tiểu thư khuê các không ngừng hướng phía
mình người yêu vẫy tay tạm biêt ánh mắt tràn đầy lưu luyến cùng không nỡ, có
thiếu niên trưởng bối không ngừng hối thúc nhà mình thiếu niên nhanh nhanh đi
về phía trước,v..v…

Chưa hẳn đã là chia ly ngày sau không còn gặp lại, nhưng cũng đại biểu từ nay
mỗi người mỗi ngả mỗi người một thế giới, người đi theo đuổi càng xa xôi hơn
cảnh giới võ đạo mang theo nhiệt huyết thiếu niên chỉ tiến không lùi, người ở
lại tiếp tục chính mình bình thường cuộc sống nhiêu hơn là thầm chúc phúc cùng
mong chờ, tuy khoảng cách không quá xa nhưng vốn đã không cùng đường ngày sau
có gặp lại cũng muôn vàn khó khăn.

Nhìn khung cảnh ly biệt Tiêu Phàm không khỏi khẽ ngâm nha:

“Khúc nhạc ân tình khơi gợi thoáng

Niềm thương nổi nhớ vấn vương mang

Khúc giao mùa nắng nhạt loang vàng

Nhạc bổng ngân diều sáo vọng vang

Ân thắm duyên đầu còn khắc khoải

Tình say thuở mới vẫn mơ màng”

Ngâm xong Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, bọn họ cùng bản thân một độ tuổi còn giả vờ
cái gì cao thâm, họ có chính mình con đường đi còn bản thân thì chưa biết ngày
sau ra sao.

Khi những người thiếu niên cưỡi ngựa khuất bóng cũng là lúc những người đưa
tiễn nối đuôi nhau ra về, Tiêu Phàm cũng hòa mình vào trong Tiêu gia đám người
theo bước trở về.

Một hồi Tiêu Bá Thiên cũng nhìn thấy Tiêu Phàm bước lại gần trò chuyện:

“ Tiểu Phàm khi nào dự định đi vào Hoang Cổ sơn mạch”

“ Con dự định về thắp hương cho cha mẹ một chút rồi sẽ đi ngay. Bản thân con
dự cảm càng ngày càng mãnh liệt con có chút đợi không được” Tiêu Phàm cung
kính nói.

Tiêu Bá Thiên trầm ngâm một chút lại nói :

“ Cũng được ! Nhưng con phải nhớ mọi sự lấy an toàn bản thân là trên hết, cái
gì võ đạo đường cũng không có con bản thân tính mạng trọng yếu”

Dừng một hồi hắn lại tiếp tục :

“Tính mạng con là cha mẹ con cho cần phải trân trọng lấy, hơn nữa không vì cha
mẹ con thì con cũng lên nghĩ cho ta cùng đại thẩm con hai người, con một tay
bọn ta nuôi lớn khôn cũng không mong muốn nhất là con gặp bất trắc”

Tiêu Phàm biết là đại bá lo lắng cho mình nên cũng không già mồm cãi láo chỉ
yên lặng gật đầu biểu thị đồng ý.

Đi một đoạn Tiêu Bá Thiên như nhớ ra điều gì nói :

“ Lát nữa ta cùng đại thẩm con đi tham gia mấy gia tộc lớn tiệc chúc mừng nên
chắc là không tiễn đưa con được, nếu cần gì cứ nói ra ta sẽ sai người mạng đến
cho con”

Tiêu Phàm lắc đầu :

“ Đa tạ đại bá mọi thứ con cũng đã chuẩn bị chu toàn, người không cần lo
lắng!”

Tiêu bá Thiên lại nói :

“ Chúng ta mấy người già này mong muốn ba đứa trẻ nhỏ các con có ngày bay lượn
cửu thiên, nhưng lại không mong muốn các con bị thương tổn, Người già suy nghĩ
có chút mâu thuẫn ! Có lẽ các ngươi đường phải tự mình bước đi thôi, chúng ta
can thiệp không được? Ta không cản ngươi đi xông pha nhưng nhớ thời điểm ba
tháng sau lễ thành nhân thời điểm phải trở về gia tộc"

Tiêu Phàm không khỏi xúc động thầm nghĩ, có lẽ bậc cha mẹ nào cũng sẽ nghĩ như
vậy đi, hắn lại gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó trầm mặc không nói theo sau
đại bá trở về Tiêu gia.

Về đến Tiêu gia sau đó, Tiêu Phàm bảo Tiêu Hoa đi chuẩn bị một ít hương khói
cùng một chút hoa quả, hắn muốn đi bái tế một chút cha mẹ hắn trước khi đi.

Cha mẹ Tiêu Phàm được an tang tại Tiêu gia nghĩa trang khu vực, nhìn hai nấm
mồ được an tang gần nhau bên trên khắc “ Tiêu Phá Thiên “ cùng “Lãnh Ngọc” hắn
không khống chế được bản thân tam tình mặc cho nước mắt lăn dài trên khuôn
mặt.

Hai người này là hai người quan trọng nhất đối với hắn, hắn luôn khát khao
được nhìn thấy họ dù chỉ một lần, hắn muốn được cha hắn dậy dỗ ,uốn được nằm
trong vòng tay của mẹ chìm vào giấc ngủ an bình, hắn muốn được thấy cha hắn
cao lớn bóng lưng đứng trước che chắn mưa gió cùng bảo vệ, hắn khát khao được
cùng bọn họ nói một vài lời, tuy nhiên tất cả những thứ đó hắn chỉ có thể làm
được trong giấc mơ.

Tất cả những thứ đứa trẻ khác có hắn đều không có, dẫu người trong nhà đều đối
xử rất tốt với hắn nhưng với hắn như vậy là không đủ.Mục tiêu quan trọng nhất
của cuộc đời hắn có lẽ chỉ là trả thù, chỉ cần có thể trả thù hắn sẽ làm tất
cả mọi thứ, hắn sống cũng là vì điều này.

Khẽ lau khô trên mặt nước, mắt Tiêu Phàm thắp hương bái tế cha mẹ cùng hàn
huyên một vài chuyện thường ngày cuộc sống, hắn thường hay làm như vậy bới hắn
tin tưởng cha mẹ hắn ở đau đó vẫn sẽ nghe thấy hắn.

Bái tế cha mẹ sau đó, Tiêu Phàm trở về dặn dò một chút Tiêu Hoa cùng đưa cho
nàng 40 vạn tiền đồng để nàng chăm lo cuộc sống, hắn bắt đầu tiến về Hoang Cổ
sơn mạch hường về chính mình con đường đi tới.

Tiêu Hoa cũng có chút không nỡ nhưng cũng không dám khuyên Tiêu Phàm chỉ đành
nằng nặc đi theo đưa tiễn hắn đến tận ra ngoài Tiêu gia công lớn mới thôi,
nàng nhìn theo hắn bóng lưng yên lặng cầu nguyện chúc phúc cho hắn.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #12