Vân Gia


Người đăng: Raikou

Từng đợt người quý tộc cứ vội vàng đi ngang qua và cũng từng người ăn mày được
tuyển dụng đi, chỉ để lại bấy giờ còn có mười người bao gồm cả Vô Tà và Liên
Thuận.

Vô Tà lúc này đang đứng kế bên Liên Thuận nên vô tình thấy được bàn tay Liên
Thuận hơi run lên, rồi từng giọt mồ hôi đại diện cho sự lo lắng cứ thế mà lăn
xuống.

Vô Tà bây giờ cũng đã hiểu được phần nào nỗi khổ gia đình của Liên Thuận, lúc
này hai tay hắn đưa nhẹ ra rồi vỗ lên bờ vai chắc thịt của Liên Thuận.

Liên Thuận thấy thế thì quay sang cảm kích nhìn Vô Tà nói :
“ Cảm ơn ngươi .”

Liên Thuận vừa dứt lời bỗng một tiếng kêu nhắm vào hai người vang lên :
“ Mang hai thằng nhóc kia tới đây cho công tử nhà ta xem .”

Hai người Vô Tà theo bản năng quay sang nhìn về hướng giọng nói phát ra thì
thấy một lão trung niên mặc cẩm tú bào trong rất hoa lệ đứng cạnh bên một
chiếc xe ngựa màu tím cực kỳ hoa lệ nổi bật trong dàn xe quý tộc vì chiếc xe
đó phải bự gần hai lần chiếc xe khắc và còn một điều nữa là trên dàn khung của
chiếc xe những hoa văn cực kỳ sống động được điêu khắc theo chiều ngang nên
rất dễ hút mắt người xem

Vô Tà thì ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa màu tím vì đây là lần đầu
tiên trong đời hắn thấy một chiếc xe đồ sộ và lộng lẫy như thế, bỗng một trận
đau nhức từ tay khiến Vô Tà mới tỉnh táo lại sau đó quay sang nhìn Liên Thuận
thì thấy mắt Liên Thuận nháy nháy như ra hiệu gì đó phía trước.

Sau đó Liên Thuận mới từ từ bước lại chổ trung niên nhân cẩm bào, như đã hiểu
ý Vô Tà tức tốc đi theo.

Trong lúc Vô Tà và Liên Thuận đi những người xung quanh cũng xì xào bàn tán về
lai lịch của chủ nhân chiếc xe ngựa màu tìm kia :

“Đó không phải là xe ngựa của Vân Gia sao .”

“Ngươi nhìn kìa người ngồi trong đó chính là lục công tử của Vân Gia Vân Chính
đấy nghe nói năm trước hắn đã nâng tu vi của bản thân lên Luyện Bì Trung Kỳ ,
không biêt bây giờ còn lợi hại ra sao nữa .”
Trong đám người bàn tán này không ít người nhận ra lai lịch của chủ nhân của
chiếc xe nên họ lấy làm chủ đề bàn tán.

Đúng vậy chiếc xe đó chính là của Vân Gia một trong những thượng tộc ở Lạc An
Đế Quốc và nguoi72 ngồi chính là những thiên tài của Vân Gia Vân Chính.

Nói về Vân Chính thì hắn là con của gia chủ Vân Thiên Bá và nhị phu phân Lưu
Hoa nên khi sinh ra hắn đã mang trong người dòng máu cao quý của Vân Gia và
Lưu Gia do đó hắn rất được người khác chú ý, không phụ lòng cha mẹ hắn năm
lên bốn hắn bắt đầu luyện võ đến nay đã được bốn năm bây giờ hắn đã là Luyện
Bì Trung Kỳ đỉnh phong.

Khi tới trước mặt trung niên nhân cẩm bào rồi, thì trung niên nhân liền cau
mày lấy tay che mũi nói :
“ Hai ngươi thúi quá lùi ra sau đi .”

Liên Thuận ,Vô Tà nghe vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ lùi ra, vì Vô Tà nghe từ
này đã quen rồi nên hắn cũng chẳng bận tâm, còn về phần Liên Thuận thì hắn
cần phải kiếm tiền nuôi gia đỉnh nên hắn cũng chẳng dám cãi lại trung niên cẩm
bào.

“Hai người là ai từ đâu đến, bao nhiêu tuổi rồi, có người thân gì không .”
Sau khi hai người bọn Vô Tà lùi ra sau thì trung niên cẩm bào mới cao ngạo lên
tiếng hỏi :

Thực chất thì khi tới đây thì đa phần đã là không có nhà cửa hoặc người thân
mà dù cho có người thân thì cũng là nghèo kiết xác nên mới tới đây xin làm tạp
dịch cả đời.

Nên những câu hỏi được trung niên cẩm bào đưa ra thực chất chỉ là những câu
hỏi lấy lệ.

Nghe xong câu hỏi thì hai người Vô Tà và Liên Thuận lần lượt trả lời :

“ Vô Tà sáu tuổi, không cha không mẹ .”

“Liên Thuận năm tuổi sống ở khu xóm nghèo phía Tây với mẹ .”

Nghe xong thì trung niên lấy tay xoa cằm như suy nghĩ gì đó, lúc sao mới nhìn
hai người Vô Tà nói :
“ Hai ngươi đứng đó đợi một lát .”

Nói xong trung niên chẫm rãi đi tới kế bên xe ngựa, sau đó vén bứt màng che
lên thì thầm một chút gì đó với người ở trong

Năm phút sau cuối cùng cuộc trò chuyện của hai người đã chấm dứt, sau đó
trung niên nhân ra chổ cũ rồi nhìn Vô Tà và Liên Thuận một lượt rồi nói :
“ Các ngươi đi theo ta về phủ .”

Nghe một lời này của trung niên nhân thì Liên Thuận mừng tới rơm rớm nước mắt
khiến Vô Tà cũng bất giác cười mỉm chi rồi an ủi :
“ Được rồi ngươi đừng khóc, chẳng phải được nhận rồi sao .”

Nghe được Vô Tà nói vậy Liên Thuận mới làm bộ dạng anh hùng nói nói :
“ Ai nói ta khóc, ta chỉ vui vẻ thôi .”

“Ừm chỉ là vui vẻ .”
Vô Tà nghe giọng nói giả dạng làm anh hùng của Liên Thuận không khỏi cười nói

“Hai ngươi còn không mau lên .”
Trung niên nam tử đứng đó thấy hai đứa trẻ cười đùa không kìm được nói lớn :

“Rồi tới ngay .”
Liên Thuận nhanh nhẩu đáo lại sau đó đẩy vai Vô Tà ý muốn là Vô Tà nhanh lên
rồi sau đó Liên Thuận cùng với Vô Tà đ thật nhanh ra phía sau lưng của xe ngựa
rồi cứ thế mà đi thẳng vào trong thành.

Bước qua cái cổng thành cao vạn trượng cảnh tượng trước mắt khiến cho Vô Tà và
Liên Thuận kinh ngạc đến nỗi mồm chữ O.

Trong thành phải nói như là một thiên đường khắp nơi là những quầy hàng buôn
bán, người đi người vào tấp nập và còn những gánh hàng rong thức ăn được đẩy
đi khắp nơi, mùi thơm mà thức ăn trên những gánh hàng rong đấy phải khiến cho
hai cậu bé Vô Tà và Liên Thuận không nhìn được mà chảy nước miếng.

Nhưng truyện đó chưa là gì khi Vô Tà và Liên Thuận trong lúc đi thấy những con
ma thú được những thanh niên cẩm bào cỏi đi trên phố rồi còn những con rồng
màu trắng trông rất xinh xắn được những các thiếu nữ cỡi nô đùa trên không
trung.

Những thứ ở trên tập hợp lại làm cho Vô Tà và Liên Thuận phải nhìn nhau một
cái rồi nuốt nước bọt cái ực xong cứ thế hai người Vô Tà và Liên Thuận vừa đi
theo sau vừa ngắm cảnh nên chỉ trong chốc lát đã đến được cổng lớn của Vân Gia

Vô Tà ngơ ngác nhìn cái cổng to lớn trước mắt này, nó quá là bự nó phải bự
đến một ngày đi bộ còn không hết vì chỉ tính cái cổng phía trước thôi cũng đủ
cho một người khổng lồ trăm trượng đi vào nhưng ấn tượng nhất vẫn là hình ba
đám mây màu xanh được điêu khắc trước cổng, hoa văn đám mấy đó khiến cho Vô
Tà phải ngẩn ngơ mà nhìn vì trong mắt Vô Tà nó như đang chuyển động.

Trung niên cẩm bào bỗng nhiên khựng lại nhớ ra gì đó nên quay ra sau thì đúng
như dự đoán hắn thấy hai người Vô Tà đang thẩn thờ vô hồn đứng đó.

“ A sao ta lại quên bén mất cái trận pháp này nhỉ .”
Trung niên cẩm bảo vỗ vào trán vài cái rồi nói :

Nói xong hai tay trung niên kết thành thủ ấn sau đó thủ ấn như vệt sáng bắn
thẳng vào mi tâm của Vô Tà và Liên Thuận.

Sau đó hai người Vô Tà lập tức lấy lại tinh thần khó hiểu nhìn xung quanh xong
bị trung niên cẩm bào quát cho một tiếng nên lật đật chạy vào trong gia tộc ,
nhưng lúc này hai người Vô Tà không để ý trên trán hai người có một ấn ký màu
xanh đám mây màu xanh như ẩn như hiện.

Vào trong phủ trung niên nam tử ra hiệu cho hai người Vô Tà đi theo hắn.

Đi qua những hành lang khấp gúc sau đó băng qua hai khu khuôn viên xong trung
niên nhân mới dừng lại ở một chổ rất rộng và hẻo lánh nhưng có rất nhiều căn
chồi nhỏ, khi thấy có người đến thì lập tức trong những cái chồi một số người
trong đó lấp ló đứng xem người mới rồi xì xầm to nhỏ.

Trung niên nam tử không để ý đến những đám người này, hắn nhìn thẳng vào hai
người Vô Tà rồi nói một hơi :
“Các ngươi từ bây giờ sống ở đây và làm việc ở đây mai sẽ có ngươi tới phân
phát đồ dùng cá nhân và việc làm cho các ngươi .”

“Nên nhớ các ngươi bây giờ chính là nô lệ của Vân Gia cả đời này, nhưng Vân
Gia của chúng ta rất tốt nên mỗi năm cho các ngươi về một lần với một ngân tệ
tiền công .”

“Rõ chưa .”

“Rõ .”
Hai người Vô Tà không tự chủ được mà đồng thanh đáp, nghe hai người nói xong
trung niên nhân mới gật đầu một cái rồi xoay người đi.

Vô Tà như nhớ ra thứ gì quay sang vội vãi nói với Liên Thuận :
“Ấy chết quên hỏi chồi nào là của chúng ta rồi.”

Liên Thuận nghe vậy thì suy nghĩ gì đó mới đáp :
“Thôi chúng ta tìm chổ nào ngủ trước đi rồi mai chúng ta nói sau, ta mệt lắm
rồi .”

Nghe Liên Thuận nói thì Vô Tà cũng gật đầu đồng ý sau đó hai người tìm một hồi
thì thấy được một căn chồi góc cuối cùng không có ai nên hai người Vô Tà đi
vào trong đó đặt mình ngủ xuống đánh một thức thật dài.

Trong khi hai người đang say sưa ngủ thì cũng trong một căn chồi ngay phía đầu
tiên một tên nhỏ con cung kính nói với một tên nhóc béo ụt ịt đang ngồi ghế
rung đùi :
“Trư ca hay mai chúng ta dạy dỗ cho đám nhóc đó cho chúng nó biết phép tắc .”

Nói xong tên nhỏ con vội vàng đến sau lưng đấm bóp cho người tên Trư Ca kia tỏ
vẻ nịnh nọt.

“Được tối mai chúng ta đi .”
Trư Ca nghe lời tên nhỏ con nịnh nọt xong hớn hở cười lớn sau đó thì tự cao hô
to.


Bất Diệt Ma Tọa - Chương #3