Vân Linh Hoa


Người đăng: Raikou

Sáng sớm từng tia nắng của mặt trời chiếu vào từng ngõ ngách của Vân Gia khiến
cho Vân Gia trở nên căng tràn sức sống để tiếp đón một ngày mới.

Ở dưới những cái nắng ấy từng lớp nam hài đang đứng tấn đánh ra loạt những bài
quyền cực kỳ lạ lùng mỗi đợt quyền đi ra đều có một loại khí khái nhứ mãnh hổ
kèm theo đó là những bài hít thở đồng đều khiến cho bấy giờ trường tập luyện
càng thêm vài phần khí khái.

Những nam hài đấy dều là con em Vân gia đều là tinh anh trong tinh anh, đều
là những trụ cột của Vân Gia sau này.

Nhưng lúc này ở phía xa xa một nơi phía Tây bên cạnh giếng nước có hai thân
ảnh nhỏ nhắn vừa đổ nước vừa lén lút ngắm những thiếu niên kia tập võ.

Đó chính là Vô Tà và Liên Thuận hai người hôm qua ngủ xong vừa mới thức dậy
liền bị giao cho một loạt nhiệm vụ, đổ nước vào giếng chính là một trong số
đó.

“Vô Tà này ngươi có giống ta không .”
Liên Thuận vừa đổ nước vừa chăm chú nhìn đám thiếu niên tập võ sau đó quay
sang nói Vô Tà.

“Giống gì ?.”
Vô Tà quay sang nghi hoặc đáp

“Mong muốn một ngày có thể được như những thiếu niên đó, được tập võ, được
vươn mình .”
Liên Thuận hai tay dặt lên gáo nước ánh mắt cao ngạo nhìn lên trời.

“Nhưng chúng ta phận nô bộc thì làm sao mà có thể làm được .”
Vô Tà mờ mịt nói :

“Có gì là không thể miễn ngươi có ý chí là được .”
Liên Thuận vỗ vai Vô Tà sau đó cười nói, Vô Tà chỉ miễn cưỡng đáp lại cho có
.

Từ xa một nam hài mắt híp trong đám đông đang tập võ bỗng chú ý tới chỗ Vô Tà
và Liên Thuận, Mắt híp thiếu niên nhìn một lúc hai người sau đó đình chỉ việc
tập luyện lại mà bước về phía Vô Tà và Liên Thuận.

Trong lúc này Vô Tà và Liên Thuận hoàn toàn không biết có một đại họa đang ập
tới hai người, mà vẫn mải mê nói chuyện.

“Ê hai tên kia mau ra đây cho bổn thiếu gia .”
Thiếu niên mắt hí đứng khá xa nói lớn về phía Vô Tà khiến cho hai người giật
nãy mình.

Hai người Vô tà quay sang hướng giọng nói thì thấy thanh niên mắt hí đang đứng
đó hai tay chống nạnh, khuôn mặt cao ngạo đưa lên cao.

Hai người quay sang nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra thì một tiếng “
Bốp.” thật to vang lên ,sau đó chỉ thấy Liên Thuận ôm đầu cúi mặt xuống.

Vì xảy ra quá nhanh nên Vô Tà chưa kịp phản ứng, đến khi kịp thì đã quá muộn
.
“ Ngươi làm gì bạn ta đó .”

Vô Tà lập tức dùng hết sức bình sinh đẩy cả người của thiếu niên mắt hí rồi
hét lớn, nhưng vì thiếu niên kia là một võ sĩ nên với cú đẩy của Vô Tà chẳng
làm hắn hề hấn gì.

Trái lại hắn còn bồi thêm cho Vô Tà một cú đấm ngay mắt khiến cho Vô Tà phải
gục xuống dưới hôn mê.

Thấy vậy thì các thiếu niên xung quanh mới xì xào :
“ Lại là tên Vân Khinh Nhược này, chắc là mới bị Vân Hoành đánh bại nên còn
ấm ức đây mà .”

“Tên này chỉ biết trút giận là nô bộc, ta khinh .”

Tiếng xì xào càng lúc càng lan rộng khiến cho thiếu niên tên Vân Khinh Nhược
phải đỏ tận mang tai, nhưng hắn cũng chẳng làm gì được những thiếu niên kia
nên đành nhào vô đánh tới tập Liên Thuận đang ôm đầu ngồi đó để cho vơi bớt đi
một chút xấu hổ.

Nhưng từ xa một giọng nói như vàng anh vang lên :
“ Các ngươi làm gì đó .”

Tất cả quay sang thì thấy một người nũ hài tuổi cỡ chừng bảy, tám tuổi mắt
ngọc, mày ngài, nếu không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muôn thì nữ hài này sẽ
trở thành một những mỹ nhân khuynh nước nghiêng thành trong tương lai.

“Kính chào tam tiểu thư .”
Mọi người đồng thanh cung kính nói với nữ hài kia.

Đúng vậy nữ hài này chính là một trong ba hòn ngọc quý của gia chủ Vân Thiên
Lang : Vân Linh Hoa và cũng là một trong những thiên tài của Vân Gia mới chỉ
bảy tuổi mà đã bước vào Linh Đồ.

Vân Linh Hoa từ từ đi tới phía Vô Tà và Liên Thuận thì thấy hai người đang nằm
trên sán mình đầy thương tích.

Vân Linh Hoa thấy vậy tâm tính thiện lương của nữ hài nổi lên, cô cuối xuống
lau một ít vết thương cho hai người nhưng cô không thể ngờ rằng mình đã vô
tình gieo xuống một móng tình.

Vân Linh Hoa bôi xong rồi mới đứng lên nhìn quanh hừ một tiếng nói :
“ Các ngươi không lo luyện tập mà đi bắt nạt người khác, có tin ta nói cha ta
không .”

Nghe thấy gia chủ, các nam hài như gặp quỷ dữ mặt mày sợ hãi quay lưng đi tập
luyện, Vân Linh Hoa cũng vậy nhưng trước khi đi còn dặn hai người Vô Tà :
“ Nhớ cẩn thận tên kia thù dai lắm đấy .”

Nhắc nhở xong Vân Linh Hoa cũng theo đám nam hài quay đi chỉ để lại Liên Thuận
ngơ ngác nhìn Vân Linh Hoa dắm đuối, có lẽ hắn đã bị trúng tiếng sét ái tình
rồi.

Đêm xuống Liên Thuận dìu Vô Tà đi về căn chồi

Khi đi về thì Liên Thuận hai người thấy một đám nam hài đứng đầu là một nam
hài mập mạp một tay đang cầm gậy.

Biết có chuyện không hay sắp xảy ra nên Liên Thuận tâm lý đề phòng nâng cao
lên một bậc.

Còn đám người kia thấy hai người Vô Tà bộ dạng thảm thiết đến nổi không thể
thảm hơn nên mập mạp nam hài quay sang nói gì đó với đám nhóc thủ hạ xung
quanh sau đó lập tức đám người liền giải tán để cho Vộ Tà và Liên Thuận thuận
lợi đi về.


Trăng lên, Vô Tà nằm trên gường trong căn chồi mình đầy đau nhức nhưng hăn cố
gắng gượng dậy, lúc mở mắt nhìn xung quanh thì hắn thấy Liên Thuận cũng đang
nằm dưới sàn mình đầy đau nhức.

Nhớ ra mọi chuyện Vô Tà không khỏi giận dữ :
“Tên khốn khiếp ta nhớ mặt ngươi rồi ngươi cứ đợi đấy, dám làm huynh đệ ta bị
thương .”

Thật ra Vô Tà đã sớm coi Liên Thuận là huynh đệ do vậy Liên Thuận cũng chính
là người thân nhất của hắn, mà nghịch lân của Vô Tà chính là người thân điển
hình như a Nhị.

Liên Thuận trong cơn đau nhức cũng đã để ý thấy Vô Tà nhìn mình nên mới cười
khổ nói :
“ Ngươi nhìn ta đắm đuối vậy làm cái gì ta có chết đâu .”

Nghe Liên Thuận nói xong Vô Tà vẫn cứ trầm mặc, hắn đang tự trách bản thân ,
hắn trách mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ huynh đệ ,.

Hắn trách mình mang Hung Tinh liên lụy người thân, hắn trách ông trời không
công bằng với hắn, tại sao từng người từng người bên cạnh hắn cứ thế mà ra đi
.

Để ý thấy Vô Tà trầm mặc, Liên Thuận cũng theo đó mà trầm mặc khiến không khí
trở nên vô cùng là im ắng.

Một lúc sau Liên Thuận phá vỡ bầu không khí đó bằng câu nói với Vô Tà :
“ Này ngươi định im lặng thế đến bao giờ ?.”

Nghe Liên Thuận nói xong Vô Tà mới nhìn trời thở dài đáp :
“ Ngươi đã từng nói với ta là ngươi muốn một ngày cũng giống như bọn họ được
tập võ được mọi người kính nể, lúc đó ta cười ngươi, nhưng giờ buồn cười
thay khi bây giờ chính ta cũng bắt đầu truy cầu theo cái ước mơ hão huyền đấy
.”

Vô Tà nói xong mới quay sang nhìn Liên Thuận, sau đó lại quay đi chổ khác.

Vô Tà hiện giờ đang rất khao khát có sức mạnh để có thể bảo vệ người mình quý
mến, người thân cạnh mình.

Vì cái cảm giác mà bất lực nhìn huynh đệ hắn bị đánh quả là rất khó chịu.

‘Ngươi đừng lo chúng ta có cơ hội mà, ta hôm trước nghe thoáng được thằng mập
với mấy thằng ở chòi kế bên nói là mùng 10 có một ngày lễ Khai Huyết để tìm ra
những tinh anh cho gia tộc sau này, ta nghe nói nô bộc dưới tám tuổi cũng
được đấy .”

“ Nếu lúc đó ta và ngươi được chọn thì hay biết mấy .”
Liên Thuận vừa cười vừa kể cho Vô Tà nghie những chuyện hắn nghe lén được đồng
thời cũng an ủi hắn, nhưng có một điều mà Liên Thuận cũng không dám khẳng
định đó là mình và Vô Tà có thể thành công không.

“Thôi thì tùy trời vậy .”
Liên Thuận thầm nghĩ.

Trong lúc đó thì Vô Tà đang cực kỳ hứng khởi hỏi đi hỏi lại chuyện đó xem thật
không, lúc này Vô Tà đang rất vui vì cũng có cơ hội để mình và Liên Thuận
thoát khỏi cảnh cơ cực.

Trong đêm hôm ấy Vô Tà cả đêm không ngủ được vì mừng, còn Liên Thuận thì sao
hắn củng vui mừng nhưng một phần cũng là lo lắng, lo lắng cho mẹ hắn, lo
lắng cho hai đứa em hắn hiện giò ra sao.


Bất Diệt Ma Tọa - Chương #4