Liên Thuận


Người đăng: Raikou

Bắc Hoang, Lạc An Đế Quốc

Nơi phía ngoài cánh cổng cao vút lúc này đang có một thân ảnh bé nhỏ đang đứng
đó đưa đôi mắt ngờ nghệch nhìn chăm chúm.

Thân ảnh nhỏ bé này đúng là Vô Tà, vì hai người thân của hắn đã mất với lại
một phần do cánh rừng đó quá nguy hiểm, hắn không thể nào ở lại nữa . Nên hắn
quyết định đi khắp nơi cho đến khi Vô Tà nhìn thấy cổng thành đầy hoa lệ này.

Vô Tà bản tính tò mò của con nít nổi dậy, thế là hắn quyết định đi vào, nghĩ
là làm hai chân nhỏ yếu nhưng mà nhanh nhẹn nên trông chốc lát hắn đã đến đối
diện cổng.

Nhưng mà chân phải còn chưa kịp bước vào trong thì đã bị một cánh tay lực
lưỡng nắm lấy cổ áo rồi quăng ra thật xa.

Vì thân hình quá gầy nên lúc này Vô Tà phải lăn hai vòng trên đất rồi mới dừng
lại được.

“ Tiểu ăn mày ở đâu ra cút đi chổ khác .”
Chủ nhân của cánh tay lực lưỡng một trang hắn râu quai nón nhìn Vô Tà quát :

Vô Tà lúc này không biết làm gì hết nhìn đại hán rồi lại nhìn xung quanh như
cầu mong một sự giúp đỡ, nhưng lần này cũng phải để cho hắn thất vọng người
xung quanh nhìn nhưng không một ai ra tay giúp hắn.

Vô Tà ngơ ngác sau đó hai tay nhỏ bé báu chặt vào cát, rồi quật cường đứng
dậy, Vô Tà lúc này đây đã nhận ra một định luật, một định luật mà theo hắn
cả muôn đời :

“ Ngoại trừ bản thân, không một ai có giúp chính mình .”

Vô Tà theo bản năng đi lủi thủi vào trong phía mé bên thành ngồi xuống, chổ
Vô Tà ngồi chính là nơi ăn xin tụ tập nên khi thấy Vô Tà tới bọn hắn củng
không mấy thiện cảm nhìn Vo Tà, củng đúng thôi chẳng có ai nhìn người có khả
năng giành miếng ăn của bằng ánh mắt thiện cảm cả.

Vô Tà ngồi ở đó, khuôn mặt của hắn lúc này đang gục trên hai bàn tay, lúc
này đây Vô Tà bất chợt nghĩ đến a Nhị và lão ăn mày do đó hai hàng nước mắt
của Vô Tà lặn lẽ chảy xuống nhưng vì hắn không muốn ai thấy nên mỗi lần nước
mắt định trào ra phía cánh tay, hắn lại dùng sức đung đưa cánh tay cho nước
mắt nhòe ra.

Vô Tà cứ ngồi ở đó gục đầu suốt, mặc cho thời gian trôi qua đến một lúc bụng
của Vô Tà kêu lên, thì Vô Tà mới ngửa đầu lên nheo nheo mắt, khi nhìn thấy
cảnh vật thì Vô Tà mới bất ngờ thì ra trơi đã chuyển tối rồi.

Ngửi thấy mùi gì đó Vô Tà quay đầu sang thì thấy một câu bé cũng trạc tuổi cậu
nhưng khá là mập mạp hơn hẳn Vô Tà đang cầm trên tay miếng bánh mì.

Tuy đó là một cái bánh mì dính đầy bụi, nhưng cũng khiến cho Vô Tà phải thèm
thuồng mà nhìn chằm chằm vào

Thấy Vô Tà nhìn chằm vào cái bánh mỳ cậu bé mập kia mới quay đầu đi chổ khác
để tránh ánh mắt đó của Vô Tà.

Vô Tà thấy vậy thì củng chỉ miển cưỡng quay đầu đi, nhưng một lúc sau một
tiếng nói vọng vào tai Vô Tà, khi Vô Tà nhìn về phía giọng nói thì thấy cậu
bé mập hồi nãy đứng đấy chìa ra nửa miếng bánh mỳ :

“Đây ngươi ăn đi .”

Vô Tà không ngần ngại mà chụp lấy bánh mì ăn ngấu ngiến, lúc này cậu bé mập
củng đã ngồi xuống bên cạnh Vô Tà vừa ăn vừa hỏi truyện.

“Ngươi tên gì .”

“À..ừm..ta tên Vô Tà .”
Vô Tà nghe vậy mới dừng ăn xong sau đó ú ớ nói ra một giọng nói, giọng nói
của Vô Tà thật sự quá khác biệt một giọng nói như đến từ thiên đường.

Nghe xong Vô Tà nói cậu mập mới chần chừ một chút rồi lại hỏi tiếp
“Vô Tà cái tên cũng đẹp đấy, mà sao mắt ngươi lại màu xanh thế kia .”

“Cái đó từ lúc sinh ra ta đã như vậy rồi .”
Vô Tà vừa ăn vừa nói ra :

Cứ thế hai người Vô Tà cứ ngồi nói chuyện cho đến một lúc, Vô Tà bất ngờ hỏi
Liên Thuận :
“ À sao ngươi lại đi tới đây ngồi ăn xin vậy .”

Liên Thuận chính là tên của cậu bé mập mạp đó, hắn cũng như Vô Tà đều là cô
nhi, nhưng may mắn hơn Vô Tà hắn còn một người mẹ đang ở nhà với hai đứa em
sống ở ngoài khu ổ chuột phía ngoài thành.

“Ta không có đi ăn xin .”
Liên Thuận hừm một tiếng sau đó mới tỉ mỉ giài thích cho Vô Tà.

Thì ra nhà Liên Thuận rất nghèo không đủ lương thực, nên Liên Thuận mới trốn
mẹ đi ra đây ngồi đợi vài ngày nữai một số nhà giàu ra tuyển tạp dịch thì Liên
Thuận xin vào làm, may thay Liên Thuận mới nghe nghóng được tin mai sẽ có ba
bốn gia tộc quyền quý trong Đế Quốc ra tuyển tạp dịch.

Vô Tà nghe xong mới gật gật đầu xong sau đó mới nghỉ cái gì đó, rồi quay sang
nói với Liên Thuận :
“Thuận vậy nếu ta ở đây mai ta cũng có cơ hội đúng không .”

“Đúng vậy đó, ta cũng định nói với ngươi hay xin vào chung một chổ với ta để
hai đứa mình còn giúp được nhau, dù gì bây giờ ngươi cũng chẳng còn chổ nào
để đi .”

“Ừm được đó .”

“Vậy ngươi ngủ một lát đi, mai còn có sức .”
Nói xong Liên Thuận cũng quay người đi ngủ.

Thấy Liên Thuận ngủ Vô Tà cũng bắt đầu đặt lưng mình nằm xuống rồi thiếp đi
lúc nào không hay.

….….

Sáng sớm ánh nắng sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt non nớt của Vô Tà đang nằm đó
, khiến cho hắn giật mình tỉnh dậy.

Có lẽ vì sống trong rừng quá nhiều nên Vô Tà còn chưa bỏ được tính cảnh giác
cao độ của mình,

“ Ngươi dậy rồi đó hả, qua đây đứng với ta đi .”
Liên Tuận thấy Vô Tà dậy rồi mới nói to kêu Vô Tà lại chổ hắn, thấy Liên
Thuận kêu thì Vô Tà cũng làm theo đi tới chổ Liên Thuận, ở chổ đó hơn một
chục người chen chúc nhau cầm cái bát đưa ra mỗi lần thấy người vào thành.

Và Liên Thuận cũng là một trong số đó nhung vì cậu rất nhỏ con nên lọt tỏm
giữa đám người lớn đó.

“Xê ra đi thằng nhóc con.”
Một lão ăn mày mũi ưng trông đó thấy Liên Thuận đang được nhiều người cho đồ
nhiều hơn mình thì mói hất cả người mập mạp của Liên Thuận về sau thật mạnh
khiến cho cậu phải lảo đảo một hồi.

Vô Tà thấy thế mới lật đật chạy tới, hai nắm tay siết chặt miệng thì hô to :
“Ông kia ông làm gì bạn tôi đó .:

Tuy người của Vô Tà rất nhỏ nhưng giọng nói khi giận dữ thật không đùa được ,
lúc này mọi sự tập trung đều dồn lên người Vô Tà và tất nhiên bao gồm cả lão
ăn mũi ưng trong đó.

“Thôi tụi mình đi đi .”
Liên Thuận thấy Vô Tà nổi giận vì mình thì rất cảm động nhưng nắm bắt được
tình hình bất lọi, Liên Thuận mới khuyên Vô Tà rời đi.

“Đi đâu mà đi người ta mới nãy còn đảy cậu đấy, phải làm cho ra lẽ chứ .”
Vô Tà hung hăng nói ra :

“Mày nói cái gì đó thằng nhóc .:
Lão ăn mày mũi ưng thấy tụi nhóc đang nói xấu mình, thì mới liếc mắt quát
thẳng vào hai người Vô Tà

“À chú ơi bạn cháu mới đến không biết quy tắc chú bỏ qua cho nó .”
Liên Thuận nói xong thì Vô Tà đinh nói nhưng chưa kịp nói thì Liên Thuận nói
nhỏ vô tai hắn cái gì đó mới khiến cho nắm đám nhỏ của Vô Tà từ từ giản ra.

Rồi sau đó Liên Thuận mới kéo Vô Tà vào góc chổ của Liên Thuận ngủ.

Thấy hai người Vô Tà đi thì trung niên mũi ưng dù tức Vô Tà nhưng cũng chỉ có
thể nuoố cuụ tức xuống vì hắn không muốn ngày hôm nay có chuyện xảy ra vì ngày
hôm nay là ngày có cơ hội đổ đời của hắn.

Quay lại với hai người Vô Tà và Liên Thuận, hai cậu nhóc đang mặt đối mặt .
Liên Thuận cười vỗ vai Vô Tà một cái :
“ Cảm ơn ngươi bảo vệ ta, nhưng chúng ta không thể gay truyện ngay lúc này
được vì một khi gây chuyện ngươi và ta sẽ không còn cơ hội vào làm tạp dịch
đâu .”

“Ừm ta biết rồi, xin lỗi ngươi .”
Vô Tà nghe vậy thì mới hiểu ra vấn đề.

Nhưng trong lúc hai cậu nhóc đang nói chuyện từ đâu cách xa tiếng vó ngựa kêu
lên thật vang dội.

Sau đó là hơn ba bốn cái xe ngựa màu vàng kim ngọc thạch được kéo bởi ba con
Chiến Mã lần lượt xuất hiện . Khi nhìn thấy cảnh tượng choáng ngợp này cả Vô
Tà lẫn Liên Thuận đều trố mắt thật to để chiêm ngưỡng xém xíu nữa là lồi hai
con mắt ra ngoài.

Những xe ngựa này đều là của những công tử, tiểu thư thế gia ra ngoài mua vài
ba tạp dịch về phục vụ gia tộc, vì nơi những người ăn mày, hay trẻ con mồ
côi này đều là những người thiếu ăn nên chỉ cần đáp ứng họ có ăn uống đầy đủ
với vài ba đồng tiền công thì họ sẽ tận tâm phục vụ.

Vì lẽ đó đa phần những người tạp dịch hầu hạ trong những gia tộc lớn đều được
tuyển từ bên ngoài để đào tạo, một phần vừa tiết kiệm được tiền một phần còn
dễ bảo hơn là những người mướn trong thành.

Lúc này Liên Thuận mới kéo tay Vô Tà đi ra chổ kia xếp vào một hàng theo sau
những người ăn mày khác.

Thông thường thì những người ăn mày này không biết quy củ thì họ sẽ nháo nhào
lên, nhưng vì sự kiện một năm trước một thiếu gia thế gia không vừa mắt đám
người này nên đã kêu ra tay đập gãy chân hơn mười do đó hôm nay mới có chuyện
những người ăn mày này chịu đứng một chổ xếp hàng.


Bất Diệt Ma Tọa - Chương #2