Long Bò Chân Giường


Người đăng: docconhan

"Gào (ngáp)!" Ngủ thẳng nửa ngày trời, Lôi Nhược Ly ngáp ngáp một cái rồi tỉnh
dậy. Ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, nó mang theo sự hiếu kỳ dùng đuôi của
mình vỗ vỗ quả cầu đen đang tỏa ánh sáng nhu hòa.

Thân thể màu trắng xám ... thật sự rất xấu ... Nhìn thân thể của chính mình,
Lôi Nhược Ly nói thầm. Gục đầu xuống, nó dùng chiếc đầu nhỏ bé của mình chạm
vào quả cầu đen, sau khi cảm giác được một luồng khí ấm áp tỏa ra, nó thoải
mái híp mắt lại, dùng thân thể ma sát với quả cầu màu đen.

Thật thoải mái ... ân ... Đột nhiên, khóe mắt Lôi Nhược Ly thoáng nhìn bóng
người như ẩn như hiện tầng tầng lớp lớp trong quả cầu. Nhìn bóng người Trương
Gia, trong lòng Lôi Nhược Ly đột nhiên cảm thấy kích động.

Nhưng mà ... 'Không nên rời khỏi hạt châu này', lời nói của Trương Gia vẫn còn
vang vọng bên tai Lôi Nhược Ly. Do dự một chút, Lôi Nhược Ly thử dùng thân thể
thật dài của mình cuốn lấy hạt châu.

"Cạch" Nhưng mà, nó không chỉ không thể cuốn lấy được, trái lại cũng bởi vì
hạt châu quá trơn bóng mà khiến thân thể nó tuột ra, đụng vào trên cạnh trên
của rổ.

A ... nếu như có thể nhỏ đi thì tốt rồi ... ngơ ngác nhìn hạt châu kích cỡ còn
lớn hơn nhiều so với thân thể mình, Lôi Nhược Ly có chút nhụt chí.

Nhưng mà, khiến nó không thể ngờ được chính là, ngay khi nó nghĩ như vậy, hạt
châu kia thật sự bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần. mãi đến khi chỉ lớn bằng hạt đậu.

"..." Nhìn tình cảnh kỳ quái trước mắt, Lôi Nhược Ly há to miệng, con mắt suýt
nữa chực rơi xuống.

"Gào (như vậy cũng được à)?" Phát ra âm thanh cảm thán, Lôi Nhược Ly sững sờ
nhìn hạt châu lớn chừng hạt đậu đang trôi nổi trước mắt nó.

Ngắm nghía một hồi, Lôi Nhược Ly hồi thần, cẩn thận ngậm hạt châu ở trong
miệng, rồi nó hơi uốn éo người bò ra khỏi rổ nhỏ.

Hóa ra rắn di chuyển cảm giác là như vậy ... Vừa mượn lực bụng trườn tới, Lôi
Nhược Ly vừa âm thầm nghĩ. Cảm thụ cái bụng mềm mại ma sát cùng mặt đất thô
ráp, Lôi Nhược Ly có chút không thoải mái giật giật thân thể, nhưng mặc kệ cử
động thế nào thì cũng đều ma sát với mặt đất, nó bất đắc dĩ không lộn xộn nữa,
tăng nhanh tốc độ bò tới chân giường của Trương Gia.

Vào lúc này, nếu như có người bên ngoài đi vào, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy một
đầu ấu long thiếu dinh dưỡng, thân thể cong cong bò trên mặt đất, xem dáng dấp
đó không có một chút ưu nhã nào, trái lại ... rất giống một con sâu lông đang
bò loạn...

Thật vất vả, rốt cuộc Lôi Nhược Ly cũng bò đến được chân giường. Nhưng mà, khi
nó chú ý tới cái chân giường cao cao kia thì nó thực sự sững sờ tại chỗ.

Nếu như... leo lên nửa chừng ... nếu mà rơi xuống thì sao nhỉ? Tưởng tượng một
chút tình cảnh mình bò lên một nửa mà rơi xuống, nhất thời Lôi Nhược Ly toát
mồ hôi lạnh.

Không, khoan đã ... ta hiện tại là một đầu long... Ạch, long cùng rắn là họ
hàng gần, hình như chưa từng nghe thấy có con rắn nào leo cây mà ngã chết ...
chứ?

Bên này Lôi Nhược Ly đang giãy dụa trước quyết định sống còn của mình thì bên
kia Trương Gia rất hứng thú nhìn con rồng nhỏ ngốc nghếch dưới chân giường.

Bởi vì Lôi Nhược Ly vừa mới ra đời, hơn nữa thân thể lại rất là suy yếu, vì lẽ
đó căn bản Trương Gia cũng không có nghỉ ngơi, mà ở một bên cẩn thận chăm nom
Lôi Nhược Ly. Vì vậy, vừa nãy khi Lôi Nhược Ly tỉnh lại, Trương Gia liền biết
rồi, mà sau đó hạt châu nhỏ đi cũng là bởi vì Trương Gia nhìn ra được tâm tư
của Lôi Nhược Ly, tiện tay làm phép thuật thu nhỏ hạt châu. Nếu như nói hắn
không nghĩ tới điều gì, thì chính là: hắn không biết Lôi Nhược Ly muốn hạt
châu nhỏ đi để đi đến chỗ này của hắn. Đồng thời cũng vì Lôi Nhược Ly ngoan
ngoãn nhớ lời của hắn không rời khỏi hạt châu.

Vì lẽ đó, khi thấy Lôi Nhược Ly bò kiểu quái dị trên mặt đất trông rất là buồn
cười, Trương Gia ngoại trừ buồn cười thì trong lòng cũng có một chút cảm động.

Ngay khi Trương Gia đang suy tư, Lôi Nhược Ly đã hoàn thành được công tác
thuyết phục chính mình. Kiểm tra lại thân thể, rồi từ từ trườn tới bên chân
giường, Lôi Nhược Ly cẩn thận từng ly từng tí quấn lấy chân giường từng bước
bò lên.

A... kỳ thực so với người bước đi cũng không có khác biệt nhỉ... Chỉ là mất
công sức một chút... Âm thầm nghĩ, Lôi Nhược Ly bất ngờ nhìn xuống mặt đất.

Khi nhìn xuống mặt đất bên dưới, Lôi Nhược Ly đột nhiên ý thức được, chính
mình đang duy trì độ vuông góc với mặt đất ... Lập tức, sắc mặt nó xanh lét,
thân thể buông lỏng, cơ thể đang dán vào chân giường bắt đầu trượt xuống mặt
đất.

"Chi..." vảy cùng chân giường ma sát, phát sinh âm thanh chói tai.

Trở lại mặt đất, Lôi Nhược Ly không có phản ứng khi bụng bị đau nhước, trái
lại lo lắng ngẩng đầu lên, sợ sệt sẽ đánh thức người nằm trên giường.

Nhưng mà, ngoại trừ nó nhìn thấy thấp thoáng vài sợi tóc đen ra thì cái gì
cũng không nhìn thấy.

Hơi nhụt chí cúi đầu xuống, Lôi Nhược Ly nghỉ ngơi một chút, rồi lại một lần
nữa bò lên chân giường. Lần này, nó nhắm chặt hai mắt, nhanh chóng uốn éo
người trèo lên.

"Đùng", đầu của Lôi Nhược Ly tông mạnh vào trụ trên của chân giường. Bất quá,
may mắn lần này nó đã bò lên được bên trên...

Bởi vì đầu va chạm mạnh, nhất thời Lôi Nhược Ly có chút choáng váng. Mở mắt
ra, trong mắt không tự chủ được tuôn ra nước mắt.

... Kỳ quái, cảm giác được chất lỏng trong mắt, Lôi Nhược Ly trong lòng đột
nhiên có cảm giác kỳ lạ. Nó nhớ tới, tại trước khi nó chết đi, mặc dù khi mắc
bệnh có đau đớn bao nhiêu, nó cũng không hề rơi lệ... Dường như tuyến lệ đã
khô cạn rồi. Mà hiện tại, trong mắt nó lại thoáng hiện ra ngấn lệ... Lẽ nào
tuyến nước mắt của Long khá phong phú? Mờ mịt suy tư, Lôi Nhược Ly nghĩ.

... Mặc kệ, lần sau chú ý một chút đi... Không biết làm sao, trước mắt Lôi
Nhược Ly đột nhiên hiện lên hình ảnh kiếp trước khi mình gào khóc tìm cha mẹ
thì, vẻ mặt của họ rất chán ghét mình.

Lắc lắc cái đầu, Lôi Nhược Ly xua tan hình ảnh trong đầu, ngẩng chiếc đầu nhỏ
lên, nó chớp mắt, nhìn Trương Gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phảng phất như
không biết nó đi tới.

Lúc này trong lòng Trương Gia cũng cực kỳ mâu thuẫn. Khi Lôi Nhược Ly tới thì
hắn không biết tại sao, đột nhiên không muốn để cho Lôi Nhược Ly biết được là
hắn đã tỉnh. Vì vậy mới có tình cảnh như hiện giờ.

Lê nhẹ thân mình tiếp cận Trương Gia, Lôi Nhược Ly cẩn thân dùng thân thể chạm
vào ngón tay thon dài đẹp đẽ của Trương Gia.

Ân, không có động tĩnh. Lôi Nhược Ly nhìn một chút Trương Gia đang nhắm mắt,
lén tiến tới.

Ngay sau đó, nó âm thầm gia tăng cường độ, lại va vào tay Trương Gia lần nữa.

Ân, vẫn không có động tĩnh. Lôi Nhược Ly cao hứng nheo mắt lại. Sượt sượt mái
tóc dài của Trương Gia khiến nó cảm thấy thân thiết, Lôi Nhược Ly hài lòng
phun hạt châu từ trong miệng ra, cuộn mình, đập đập đuôi vài lần rồi yên lặng
nằm ngủ bên cạnh Trương Gia.

Chờ đến khi Lôi Nhược Ly ngủ say, Trương Gia lặng lẽ mở mắt ra. Nhìn Lôi Nhược
Ly đang cuộn tròn người lại bên cạnh, hắn nở nụ cười trìu mến. Vừa nãy cử động
của Lôi Nhược Ly đối với hắn mà nói, không phải là thăm dò mà là đang làm
nũng.

"Tiểu tử..." Nhẹ nhàng xoa xoa vảy của Lôi Nhược Ly, giọng nói Trương Gia có
chút trách cứ, "Nghịch ngợm như vậy, không sợ bị bong vảy đi sao?" Nghĩ đến âm
thanh chói tai khi nãy, Trương Gia đau lòng vuốt ve đầu nhỏ của Lôi Nhược Ly.
Trong lòng cân nhắc xem có nên đổi một cái giường thích hợp để cho con rồng
ngốc nghếch này có thể bò lên hay không.

......


Bàn Long Giới - Chương #8