Lần Đầu Gặp Gỡ


Người đăng: docconhan

Thiên Ngoại Thiên, điện Long Thần.

"... Tình hình phía đông đại khái là như vậy, không có bất cứ vấn đề gì." Ngón
tay vạch một đường trong hư không, Trương Gia trực tiếp dùng Phản Ảnh Thuật
chiếu một phần tình huống thuộc khu vực hắn quản lý. Giờ phút này dáng vẻ hắn
thong dong, ưu nhã lại kèm theo một chút xa cách lạnh lùng. Không có một chút
ôn nhu nào như khi ở bên Lôi Nhược Ly.

"..." Nhưng mà, ba người kia cũng không tập trung chú ý tới trên hình chiếu,
trái lại đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Gia, trong đó Hoàng Cường là cảm
thấy hiếu kỳ nhất.

"Trương Gia..." Qua nửa ngày, hắn rốt cục không nhịn được nữa mà mở miệng,
"Ngươi...". Vừa nói một chữ, hắn lại đình chỉ. Mặt tỏ rõ vẻ quái lạ nhìn
Trương Gia, do dự mấy lần, hắn vẫn nói tiếp:

"Trương Gia, tu vi của ngươi..." Làm sao thụt lùi nhiều như vậy? Cho dù bình
thường Hoàng Cường vẫn lẫm lẫm liệt liệt, hơn nữa giao tình với Trương Gia
cũng không tê, nhưng câu nói phía sau kia, hăn cung cảm thấy ngại ngùng mà
không nói ra khỏi miệng. Dù sao, Long là một chủng tộc tôn trọng tự do, bọn họ
cực kỳ phản cảm việc người khác can thiệp quá mức vào việc riêng tư của mình.

... Nhưng mà, tu vi thụt lùi nhiều như vậy, đây cũng không thể coi là việc
riêng tư chứ? Âm thầm cân nhắc, Hoàng Cường tìm một cái lý do hợp lý cho sự
hiếu kỳ của mình.

Lạnh lùng trừng Hoàng Cường một chút, Trương Gia căn bản không có đê ý tới
Hoàng Cường.

Nhún nhún vai, Hoàng Cường ngượng ngùng sờ sờ mũi, cũng bỏ qua không nhắc tiếp
nữa. Nhưng mà, một lát sau, hắn lại đánh ánh mắt sang phía Minh Luân, ra hiệu
Minh Luân mở miệng.

"Trương Gia." Minh Luân mở miệng --- đương nhiên không phải bởi ánh mắt của
Hoàng Cường. Thực tế, từ khi Trương Gia bước vào, hắn đã rơi vào trầm tư.

"Cái quả trứng kia... có phải đã phá xác rồi?" Mang theo một chút chần chờ,
Minh Luân hỏi.

"Minh Luân, ngươi cảm giác được gì?" Vẻ mặt Trương Gia hơi động, hỏi.

"Phá xác?" Hoàng Cường kinh ngạc, "Cái quả trứng chết kia thật sự phá xác?"

"Hoàng Cường!" Dữ tợn trừng Hoàng Cường một chút, trong mắt Trương Gia đột
nhiên lóe lên một tia ánh sáng tím.

"... Khặc, ta sai rồi" Mẫn cảm cảm giác được lần này Trương Gia thật sự tức
giận, trong lòng Hoàng Cường bỗng cảnh giác. Nhưng mà cảnh giác thì cảnh giác,
nhìn thấy tia sáng tím lóe qua trong ánh mắt Trương Gia, hắn vẫn ngoan ngoãn
giơ hai tay lên xin lỗi.

"Lần này ta cảm giác rất lạ..." Không để ý tới Trương Gia và Hoàng Cường, Minh
Luân hơi nhíu đôi lông mày đẹp đẽ kia, nói: "Lúc có lúc không, ta từ trước tới
giờ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy." Nói tới đây, trên mặt Minh Luân
toát lên một vẻ suy tư.

"Minh Luân, có phải là..." Đứng một bên suy tư nhìn Trương Gia, Lam Phương
nghe Minh Luân nói vậy đột nhiên mở miệng.

"Không phải." Không có chờ Lam Phương nói xong, Minh Luân đã ngắt lời hắn,
quay sang nhìn Lam Phương, giọng nói tuy bình thản như thường ngày nhưng ở
trong lại hàm chứa sự kiên định, "Không phải vấn đề ở tu vi của ta"

Bầu không khí trong hội nghị lập tức trở lên đông cứng.

"... Hiện tại không nói chuyện này." nhìn vẻ mặt bình tĩnh không hiện ra hỉ nộ
của Minh Luân, lại nhìn biểu hiện có chút lúng túng của Lam Phương, cùng với
Trương Gia đang suy tư không biết nghĩ gì, Hoàng Cường thở fdaif một hơi, nói.

"Trương Gia, ngươi là thiếu một viên Huyền Châu phải không?" Day day hai huyệt
thái dương, Hoàng Cường nói, "...Ngươi đưa nó cho người ta chứ? Người kia quan
trọng đến mức ngươi đưa cả Huyền Châu cho hắn? Không, hiện giờ không nói điều
này... Ngươi cho ai đó là sự tự do của ngươi, nhưng mà, qua một thời gian nữa
là kỳ đánh giá thì phải làm sao? Ngươi đừng nói với ta là người sẽ không tiếp
tục làm Nguyên soái nữa chứ?"

"Không phải là cho", trầm mặc một chút, Trương Gia nói, "Chỉ đặt tạm ở chỗ
hắn".

Nghe thấy Trương Gia nói vậy, vốn định cười nhạo thì Hoàng Cường lại hơi động
lòng, bật thốt lên: "Là cho con rồng mà ngươi nhặt được phải không?"

Liếc Hoàng Cường một chút, Trương Gia trầm mặc gật đầu.

Nhìn thấy Trương Gia thừa nhận, Hoàng Cường thầm mắng mình đầu óc đúng là lú
lẫn, đơn giản như thế mà cũng không nghĩ tới.
"Con rồng kia thân thể không tốt sao?" Đúng là phí lời mà, nếu thân thể tốt,
Trương Gia còn đưa Huyền Châu của mình cho hắn sao?

Đúng như dự đoán, đối với vấn đề này của Hoàng Cường, Trương Gia đều lười đáp
lại,

"Đầu Hắc Long kia..." Ý thức được vấn đề của mình rất ngớ ngẩn, Hoàng Cường
cười gượng, nói.

"Không phải Hắc Long." Trương Gia thản nhiên nói.

"hả? Không phải Hắc Long?" Hơi hơi kinh ngạc nhìn Trương Gia, Hoàng Cường hỏi:
"Vậy đó là cái gì Long? Hỏa Long? Thanh Long? Thổ Long?"

"Ngân Long". Nói tới Ngân Long, trong mắt Trương Gia lóe lên một chút âm u.

Lời vừa ra khỏi miệng, phòng họp nhất thời yên tĩnh.

"... Trương, Trương Gia..." Trầm mặc nửa ngày, Hoàng Cường mới lắp bắp mở
miệng, "Ngươi ..."

Cho dù hai người không nói gì, nhưng Lam Phương nhìn trong ánh mắt Trương gia,
rõ ràng thêm chút đồng tình, mà Minh Luân thì sắc mặt thay đổi.

"Hoàng Cương" ngắt lời Hoàng Cường, Trương Gia bình tĩnh nói, "Nếu như... Ta
nói nếu như, nếu như có môt ngày, ta nhờ ngươi chăm sóc hắn, ngươi ..."

"... Ta sẽ thay ngươi chăm sóc hắn thật tốt." Nhìn dáng vẻ Trương Gia, Hoàng
Cường thở dài một hơi, nghiêm nghị nói.
Khẽ gật đầu, Trương Gia mím chặt môi, không tiếp tục mở miệng.

"Khặc, Trương Gia, nếu như quả trứng kia đã phá xác, vậy ..." Nở nụ cười kỳ
quái, đột nhiên Hoàng Cường có chút hứng thú đối với đầu Ngân Long mà hắn đá
phải.

"Ta cũng đi." Bên cạnh Minh Luân đôt nhiên mở miệng. Đối với tu vi của mình
hắn rất tự tin, hắn muốn nhìn rõ, rốt cục là cái gì ngăn cản linh thức của
hắn.

"Lam Phương, ngươi thì sao?" Thấy Trương Gia không có từ chối, Hoàng Cường hỏi
Lam Phương.

"...Các ngươi đều đi, vậy ta cũng đi xem xem ngàn năm mới xuất hiện một Ngân
Long là như thế nào." Hai tay khoanh trước ngực, Lam Phương cười nói.

Phủ Trấn Đông Nguyên soái.

Là một trong số ít người hầu trong phủ, Tu đang cẩn thận cắt tỉa chăm sóc một
gốc hoa Bỉ Ngạn. Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị thu dọn thì, hắn đột nhiên cảm
giác được không gian rung động mãnh liệt. Hắn chưa kịp tìm hiểu rõ chuyện gì
đang xảy ra, thì bốn bóng người đôt nhiên xuất hiện ở trên bầu trời phủ Nguyên
soái.

"Tu, Nhược Ly có đi ra ngoài không?" Chậm rãi từ không trung hạ xuống, câu nói
đầu tiên của Trương Gia là hỏi về tình hình Lôi Nhược Ly.

"Bẩm chủ nhân, tiểu chủ nhân cũng không có đi ra ngoài." Mặc dù đối với sự
xuất hiện của cả bốn vị Nguyên soái, Tu có chút kỳ quái nhưng hắn vẫn cẩn thận
trả lời.

"Ừm" Gật gù, Trương Gia ánh mắt trở lên nhu hòa.

Hóa ra gọi là Nhược Ly... Đứng ở bên cạnh Hoàng Cường suy tư, không biết có ý
đồ gì.

"Tiểu tử?" Đẩy cửa ra, nhìn lướt qua giường chiếu, nhưng không có thấy bóng
người của Lôi Nhược Ly, Trương Gia không khỏi gọi to lên.

"Gào..." Một tiếng gầm gừ của con rồng nhỏ bé từ ... dưới đáy giường truyền
đến. Tiếp đó, Lôi Nhược Ly mặt mày xám xịt chậm rãi từ trong gầm giường bò ra.

"..." Hoàng Cường vẻ mặt quỷ dị nhìn Lôi Nhược Ly, sau đó, hắn bật lên cười
to, "ha ha ha... ha ha... nó, nó là Ngân Long? Ha... Trương Gia, ngươi thật
ghê gớm, lại có thể kiếm được một loại Long mới --- Hôi Long." Vỗ vỗ vai
Trương Gia, Hoàng Cường cười gập cả người.

Tức giận nhìn Hoàng Cường, Trương Gia bước lên một bước, nhẹ nhàng đặp Lôi
Nhược Ly tên bàn tay.

"Làm sao lại ngã xuống?" Vỗ vỗ bụi bậm bám trên người Lôi Nhược Ly, Trương Gia
sờ sờ đầu Lôi Nhược Ly, buồn cười hỏi.

"Gào (con nhìn thấy một đồ vật rất đẹp có thể phát sáng) ..." Dùng đầu nhỏ
sượt sượt tay Trương Gia, Lôi Nhược Ly oan ức kêu lên.

"Tinh linh" Bên cạnh Hoàng Cường lẩm bẩm.

"Gào (tinh linh, sau đó, con muốn chạm vào nó, kết quả) ..." Nói rồi, đầu Lôi
Nhược Ly chậm rãi hạ thấp xuống.

"Kết quả không có chú ý tới dưới chân, rồi té nhào xuống phải không?" Hoàng
Cường đứng một bên cười to. Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Lôi Nhược Ly,
hắn lại cười lớn: "ha ha ha ha, Trương Gia, ngươi thật sự nhặt được một đầu
Long ngốc nghếch..."

Không để ý tới lời Hoàng Cường, Trương Gia nhẹ nhàng xoa xoa vảy trên người
Lôi Nhược Ly, chỉ vào Lam Phương cùng Minh Luân nói: "Có mái tóc vàng óng
chính là Minh Luân, có mái tóc màu xanh kia là Lam Phương."

"Gào (Minh Luân thúc thúc, Lam Phương thúc thúc)." Lôi Nhược Ly ngoan ngoãn
kêu một tiếng.

"Có mái tóc đỏ là Hoàng Cường, lần sau hắn tới con không cần để ý đến hắn."
Trương Gia mặt lạnh tanh nói.

"Gào (Hoàng Cường thúc thúc)." Lôi Nhược Ly vẫn rất ngoan ngoãn như trước,
nhưng mà nghe thấy bị gọi là thúc thúc, sắc mặt Hoàng Cường hơi xanh lại.

"Khặc, Tiểu Lôi Tử à..." Liếc mắt nhìn Trương Gia, Hoàng Cường nghiêm nghị
nói, "Sao lại gọi là thúc thúc chứ? Gọi ca ca, nào gọi một tiếng ca ca đi."

"Gào (... ca ca)?" Sững sờ nhìn Hoàng Cường, lại so sánh một chút Minh Luân và
Lam Phương cũng trẻ như Hoàng Cường, trong đôi mắt trong suốt của Lôi Nhược Ly
toát lên một vẻ hoài nghi.

"Hừm, đúng rồi, thật ngoan!' Đưa tay ra, Hoàng Cường nở nụ cười xấu xa muốn vỗ
vỗ cái đầu nhỏ của Lôi Nhược Ly, nhưng bị Trương Gia trừng mắt đành dừng lại.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trương Gia, Hoàng Cường cười gượng, ngượng ngùng thu
hồi bàn tay đang vươn ra một nửa. Nhưng mà, con mắt hắn đảo quanh, hắn lại có
chủ ý khác.

"Tiểu Lôi Tử, ngươi gọi Trương Gia là gì?" Cười xấu xa nhìn Lôi Lược Ly, Hoàng
Cường hỏi.

"..." Ngẩn người, Lôi Nhược Ly nhìn Trương Gia.

"Hoàng Cường" Khẽ quát lên một tiếng cảnh cáo, trong thần sắc Trương Gia có
chút không thích.

"Chỉ gọi một tiếng thôi mà..." Híp mắt, Hoàng Cường trên mặt cười hì hì, trong
mắt lại lóe lên môt tia tinh mang.

"... Gia... Trương... Gia... Trương Gia..." Cẩn thận điều chỉnh âm điệu, Lôi
Nhược Ly nói.

"..." Nhìn Lôi Nhược Ly, bốn người trong phòng đều ngây người. Bình thường,
Long tộc muốn học nói chuyện mà không sử dụng Long ngữ, ít nhất cũng phải mất
mấy tháng. Mà Lôi Nhược Ly sinh ra, rõ ràng mới được có một ngày.

"Ai----" sững sờ một chút, Hoàng Cường thở dài một hơi, "Tiểu Lôi Tử, ngươi bá
bất công..."

Mà Trương Gia, ngay khi hắn nghe thấy tiếng gọi của Lôi Nhược Ly, tay hắn run
run, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ.

......


Bàn Long Giới - Chương #9