Lôi Nhược Ly


Người đăng: docconhan

Cố gắng ngóc đầu dậy, cậu bé sững sờ nhìn 'Người' bước vào. Đột nhiên ý thức
được, mình có một vấn đề trọng yếu không có nghĩ tới: Nếu như nó là một con
'rắn', vậy thì người nuôi nấng hắn, sao lại là một 'Người'?

"Tiểu tử, mới một lát không gặp đã không quen biết ta sao?" Trương Gia cười
nhẹ rồi ngồi xuống mép giường, xoa xoa vảy của nam hài, trong mắt của hắn bất
giác lóe lên một tia mờ mịt.

Quả nhiên ... không thể tiếp thu một Hắc Long như hắn sao? Hay là, có lẽ nên
nghe theo ý kiến của Hoàng Cường, để cho người khác tới chăm sóc nó... Trầm
mặc suy nghĩ, trong lòng Trương Gia bất giác có một chút cay đắng.

Ngân Long cao quý và thuần khiết nhất thế gian a.

Tuy rằng không biết trong lòng Trương Gia đang suy nghĩ gì, nhưng cậu bé mẫn
cảm nhận ra được trong lòng Trương Gia cũng không cao hứng như hắn biểu hiện.

"... (ta...)" vội vã muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà cậu bé đột nhiên phát
hiện, cho dù mình nghe hiểu được đối phương nói chuyện, nhưng mà ngôn ngữ nó
phát ra không phải ngôn ngữ hắn từng biết trước đây.

Làm sao bây giờ? Cậu bé có chút hoảng loạn, rắn thì nói như thế nào chứ?

"Ti?" Toát mồ hôi lạnh, cậu bé phát ra âm thành liền ngay cả chính mình cũng
không biết có ý gì. Cẩn thận chầm chậm nhìn Trương Gia, nó nói: "Ti ... ti ti?
Ti ti ti?"

"..." Tay đang xoa xoa vảy của cậu bé Trương Gia bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn
con rồng nhỏ bé trong bàn tay, sững sờ hơn mười giây đồng hồ.

"A... tiểu tử, con là một con rồng, không phải là rắn..." Trương Gia phục hồi
tinh thần lại, dở khóc dở cười nói. Nhưng trong lòng một tia mờ mịt kia, bất
giác đã lặng lẽ tản đi.

Nha, nguyên lai nó là một con rồng, không phải một con rắn... Ngóc ngóc cái
đầu, cậu bé nghĩ. Ân, phải nhớ kỹ, nó là một con rồng, không phải ... nó là
một con rồng!?

Nó là rồng, vậy thì ... đột nhiên nó ngẩng đầu, cậu bé khiếp sợ nhìn 'Người'
có hình dáng đẹp trai trước mặt.

Nhìn thẳng vào hai mắt cậu bé, Trương Giang ung dung đọc được ý nghĩ của cậu
bé. Khẽ mỉm cười, hắn mở miệng, trong cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp.

"Gào ...(tiểu tử, con đúng là một con rồng ngốc ngếch nhất mà ta từng
thấy)-------"

"Gào ...(ta nghe hiểu được)?" Vô ý thức gào theo Trương Gia, cậu bé đột nhiên
phát hiện mình lại có thể hiểu được ngôn ngữ của rồng. Nuốt một miếng nước
bọt, cậu bé bị chuyện lạ kỳ làm cho bối rối.

"Tiểu tử, con không có tra xét qua Huyền Châu sao?" Nhìn cậu bé khuyết thiếu
những kiến thức cơ bản đến kỳ lạ, thần sắc Trương Gia trở lên nghiêm túc.

"Gào (Huyền Châu)?" Nhìn Trương Gia, trong mắt cậu bé toát lên một mảnh mê
man.

"Một hạt châu, hạt châu màu bạc, con không biết sao?" Trong mắt Trương Gia có
chút mơ hồ lo lắng.

Huyền Châu (1) là một vật tích tụ hết thảy những tinh hoa của một đầu Long.
Mỗi con rồng từ khi vừa ra đời đã nắm giữ một viên Huyền Châu thuộc về mình, ở
trong đó ghi chép một ít kiến thức thông thường của Long tộc, là một loại đồ
vật tượng trưng cho sinh mệnh ấn ký. Vì lẽ đó, bình thường Long khi sinh ra
đời, đều sẽ biết được rõ những kiến thức cơ bản về Long tộc (tương đương với
chúng ta học xong tiểu học).

Hạt châu? Ngơ ngác suy nghĩ một chút, cậu bé phải mất nửa ngày mới hồi ức lại,
ở thời điểm mình vừa mới khôi phục ý thức, hình như đúng là có cảm giác được
một đồ vật tròn tròn. Nhưng mà... sau đó hình như ... biến mất rồi? Nghĩ tới
Huyền Châu, không biết làm sao, yết hầu cậu bé đột nhiên ngứa ngứa.

Không tự chủ được hé miệng ra, cậu bé sững sờ nhìn một hạt châu màu xám lớn
chừng hạt đậu tự bay từ trong miệng mình ra, trôi nổi giữa không trung.

Nhìn thấy Huyền Châu của cậu bé, sắc mặt Trương Gia khẽ thay đổi.

Huyền Châu trước mặt, toàn thân trắng xám, toàn thân tỏa ra ánh sáng chợt sáng
chợt tắt, tựa như lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Bản thân Huyền Châu đại
biểu cho tu vi của Long, ánh sáng quanh thân nó, thì lại đại biểu sự dồi dào
về sinh mệnh của một đầu Long. Mà Huyền Châu của cậu bé lại chợt sáng chợt tắt
như thế... Trương Gia chỉ thấy ở trên thân rồng khi sắp chết mà thôi.

"Tiểu tử... con đồng ý để ta nhìn Huyền Châu của con một chút sao?" Nhẹ nhàng
xoa xoa đầu cậu bé, âm thanh của Trương Gia hơi khô khốc. Bởi vì thực lực của
bản thân mạnh mẽ, vì lẽ đó mà Long tộc là một chủng tộc rất tự yêu mình, mà
Huyền Châu lại là đồ vật cực kỳ trọng yếu đối với một đầu Long, vì thế sẽ
không có một đầu Long nào muốn cho người khác tra xét Huyền Châu của mình. Mà
nếu như đối phương cố ý, có thể gây tổn thương nghiêm trọng đối với Huyền
Châu.

"Gào (được)." Cậu bé trả lời thẳng thắn, không có một chút do dự, trong ánh
mắt nhìn Trương Gia là tràn đầy tín nhiệm.

Nhìn con mắt trong suốt của cậu bé, trong lòng Trương Gia hơi đau xót, một
loại tình cảm không biết tên ở trong lòng chậm rãi dâng lên. Ngơ ngác nhìn cậu
bé nửa ngày, Trương Gia mới ôn nhu nói:

"Có thể sẽ có chút khó chịu... sẽ kết thúc nhanh thôi."

"Gào (vâng)..." thử nghiệm phát ra một ít tiếng 'Người', tuy rằng phát ra âm
tiết có chút kỳ quái, nhưng cậu bé vẫn cao hứng híp mắt nở nụ cười.

Nhìn con mắt cười như trăng lưỡi liềm của cậu bé, Trương Gia cũng khẽ mỉm
cười. Lập tức, hắn liền đưa tay đặt hờ lên Huyền Châu, nhắm mắt cẩn thận tra
xét.

Khi Trương Gia bắt đầu tra xét, trong lòng cậu bé chợt dâng lên một cảm giác
kỳ quái. Giống như là mình không có mặc gì cả vậy, bị bại lộ trong tầm mắt của
người khác, bị người ta nhìn thấy hết.

Nhưng mà... hình như ta thật sự không có mặc gì mà? Liếc mắt nhìn vảy bao trùm
khắp thân thể, cậu bé thầm nghĩ.

"..." Lúc này, Trương Gia đã kết thúc quá trình tra xét. Sau khi kết thúc, vẻ
mặt của hắn vẫn không được tốt lắm, nhưng cũng không có lo lắng như vừa nãy.

Tuy rằng yếu ớt nhưng không cần phải lo lắng bị diệt đi. Nhìn tiểu long ở
trong tay, Trương Gia trầm ngâm nửa ngày. Chốc lát, giống như là hạ quyết tâm,
hắn một tay kết ấn, trong hư không vạch một cái, một hạt châu màu đen u ám
không nhìn thấy gì xuất hiện ở không trung.

Hạt châu đen tỏa ra ánh sáng dìu dịu, không chói mắt, nhưng chầm chậm rọi sáng
mỗi góc trong gian phòng.

"Tiểu tử, sau này con không nên rời khỏi hạt châu này, biết không?" Vẫy tay,
hạt châu màu đen đã bị Trương Gia nắm ở trong tay. Đem hạt châu đặt ở bên cạnh
cậu bé, Trương Gia dặn dò.

"Gào." Ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé đem thân thể nhích lại gần hạt châu. Nhất
thời một luông khí tức ấm áp quấn lấy thân thể cậu bé. Khí tức ấm áp lập tức
làm cho cơn buồn ngủ của cậu bé kéo tới.

Nhìn con mắt của cậu bé híp lại thành một đường kẻ, Trương Gia cưng chiều nở
nụ cười, nói: "Tiểu tử, con định lấy tên là gì?"

"Gào (Nhược Ly ... Lôi Nhược Ly ...) ... " Âm thanh cậu bé càng ngày càng nhỏ
dần, vẫn chưa nói hết, cái đầu nhỏ của nó đã kề sát trên hạt châu, con mắt
cũng đã nhắm chặt lại.

... Nhược Ly sao? Tiểu tử, coi như con biết ý nghĩa đại biểu của Hắc Long...
Cũng không nên dùng ánh mắt chán ghét để nhìn ta, được không? Phức tạp nhìn
Lôi Nhược Ly, Trương Gia than nhẹ một tiếng, cẩn thận đem Lôi Nhược Ly cùng
hạt châu đen cùng bỏ vào chiếc giường vừa mới chuẩn bị --- bên trong chiếc rổ
nhỏ phủ kín Thiên Tằm Ti mềm mại.


(1), Huyền Châu: Huyền Châu có thể tu luyện. Ngoại trừ một viên lúc Long sinh
ra đời đã tự có, mỗi một đầu Long có tu vi ngàn năm thì có thể tự ngưng luyện
ra một viên Huyền Châu. (Chú ý: ngàn năm tu vi không có nghĩa là sống quá ngàn
năm, Long tư chất cao, có thể tại mấy trăm tuổi cũng đã có hai viên Huyền
Châu, mà tư chất kém thì có khả năng hơn một ngàn năm tuổi nhưng vẫn chỉ có
một viên Huyền Châu).

......


Bàn Long Giới - Chương #7