Phá Xác Mà Ra


Người đăng: docconhan

Trương Gia nổi giận đùng đùng trở lại phủ đệ, nhưng sau khi nhìn thấy trứng
rồng đang chìm nổi trong nước, lửa giận cũng đột nhiên biến mất không còn tung
tích.

"Tiểu tử..." Nâng trứng rồng trong tay, Trương Gia nhẹ nhàng thở dài một hơi,
"Ta nên đối xử với con như thế nào bây giờ đây?"

"Cạch!" Tựa như đang trả lời hắn, Trương Gia vừa mới nói xong, trứng rồng lại
vang lên một tiếng.

Khẽ mỉm cười, Trương Gia xoa xoa vỏ trứng rồng, rồi rơi vào trầm tư.

Thực sự mà nói, không phải hắn không biết Hoàng Cường chỉ là muốn tốt cho hắn,
cũng không phải không biết đó quả thật là một biện pháp hay. Chỉ là... chỉ là,
trứng rồng này là của ta! Bên trong thai nghén chính là con trai của ta! Ta
làm sao có thể để cho người khác chạm vào con trai của ta đây? Trương Gia chìm
đắm trong suy nghĩ của mình không có phát hiện ra được, ngày hôm nay trứng
rồng sinh động dị thường --- nó lăn lộn trong lòng bàn tay Trương Gia, cũng có
vài lần suýt chút nữa thì rớt xuống đất.

"Rầm!" Đột nhiên, trứng rồng lăn một vòng lớn, rơi thẳng vào trong Đế Trì
Thủy, bắn lên bọt nước làm thức tỉnh Trương Gia.

Nhìn dáng dấp chìm nổi của trứng rồng trong Đế Trì Thủy, Trương Gia vừa bực
mình lại vừa buồn cười đem vớt nó lên.

"Tiểu tử, ta còn chưa từng thấy con rồng nào ngốc nghếch như con..." Mặc dù
oán giận, nhưng trong giọng nói của Trương Gia vẫn tràn đầy sủng nịnh, ánh mắt
vô cùng nhu hòa.

Ta cũng không biết ... Nói thầm ở trong lòng, cậu bé không cam lòng lại va vào
vỏ trứng.

"Rắc!" Vở trứng lại vang lên một tiếng, nhưng lần này không giống như những
lần trước, âm thanh có chút khác lạ.

Rắc? Một 'Người' một Long đồng thời cùng đình chỉ động tác. Trương Gia đình
chỉ là bởi vì hắn nhìn thấy trên bề mặt loang lổ của trứng rồng đột nhiên xuất
hiện một vết rách nhỏ. Cậu bé đình chỉ là bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, bức
tường vẫn luôn ngăn cản nó đã bắt đầu buông lỏng ra.

Chần chờ một lát, cậu bé lại dùng sức đụng tiếp mấy lần, lần này nó cảm giác
được rõ ràng chất lỏng không biết tên xung quanh nó bắt đầu ít dần đi.

"Tiểu tử?" Nhìn vết rách càng lúc càng lớn dần, Trương Gia vừa mừng vừa sợ.
Cẩn thận nâng trứng rồng đến trước mặt, hắn chăm chú nhìn trứng rồng. Nhưng
dần dần, sắc mặt Trương Gia từ vui mừng chợt biến mất, thay vào đó là sự khiếp
sợ cùng không thể tin nổi --- từ bên trong trứng rồng nhìn ra một chút thân
thể, không phải là màu đen, mà là màu trắng bạc.

Cao quý nhất thế gian, thuần khiết nhất, xinh đẹp nhất, đó là màu trắng bạc.

Cái trứng rồng có bề ngoài không đáng chú ý này, vậy mà bên trong lại thai
nghén một con Ngân Long! Hắn là một Hắc Long, lại thành người nuôi nâng một
con rồng hi hữu nhất trong Long tộc là Ngân Long?!

"Cạch!" một tiếng, đánh thức Trương Gia. Định thần nhìn lại, hóa ra vừa nãy
tiểu Long vừa mới thoát xác nhưng vẫn chưa thể mở mắt đang xoay loạn, đụng vào
vỏ trứng mà vang lên.

"...Tiểu tử" Thần sắc Trương Gia giờ phức tạp xoa xoa tiểu Long, "Rốt cuộc con
muốn ta làm sao bây giờ?" Khẽ thở dài một hơi, Trương Gia dùng tay nhẹ nhàng
chạm tới tấm màng mỏng bao trùm con mắt của cậu bé.

Đang xoay loạn, cậu bé đột nhiên cảm giác trước mắt có cái gì đó, sau đó, nó
lại nhìn thấy tia sáng yếu ớt cùng với bóng tối mơ hồ. Đồng thời, nó cũng nghe
thấy âm thanh mà nó vẫn nghe thấy khi còn trong vỏ trứng.

"Ô..." phát ra âm điệu mà ngay cả nó cũng không hiểu là có ý gì, cậu bé liếm
liếm bàn tay Trương Gia đang nâng niu chính mình, sau đó tự cuộn mình thành
một vòng tròn, yên tâm ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay của Trương Gia.

Nhìn dáng dấp của cậu bé, Trương Gia khẽ mỉm cười, nhưng lập tức lại nhăn hàng
mi.

...Nhỏ như vậy sao. Còn chưa đủ hai mươi centimet, chưa bằng một nửa những con
rồng bình thường khác khi vừa chào đời, Trương Gia nhẹ nhàng dùng tay chạm vào
vảy trên người cậu bé.

Màu sắc cũng rất ảm đạm... Là vì từ đầu không có được để trong Đế Trì Thủy
sao? Cảm giác được vảy thô ráp trên người cậu bé, Trương Gia nhìn cậu bé trông
không giống cả Ngân Long lẫn Hôi Long, cảm thấy đau lòng cùng tức giận.

Họ sao có thể đối xử với con như thế chứ! Tiểu tử... Nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu
bé, thậm chí Trương Gia không dám hơi hơi dùng chút lực, tựa như hắn sợ nếu
dùng chút lực sẽ khiến cậu bé không chịu được vậy.

"A..." tiếng rên rỉ phát ra, đầu cậu bé giật giật, cọ cọ vào ngón tay Trương
Gia, đồng thời còn duỗi đầu lưỡi dài nhỏ liếm liếm ngón tay của đối phương.

Nhìn cậu bé một cách trìu mến, Trương Gia nhẹ nhàng đem cậu bé đặt lên giường,
sau đó lặng lẽ rời khỏi gian nhà.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sao lên mây tới, lập lòe treo cao giữa
bầu trời.

"... Hả?" Cậu bé đã ngủ đủ, nhẹ nhàng mở mắt ra, duỗi dài thân người, ánh mắt
mê man nhìn xung quanh.

Nơi này... là nơi nào? Đôi mắt mờ mịt nhìn trang trí xa lạ xung quanh, cậu bé
có thể xác định chính mình không phải ở thế giới cũ.
Ngơ ngác nhìn quả cầu ánh sáng đang trôi nổi giữa không trung, cùng với gian
nhà được trang có chút tương tự với thời cổ đại, cậu bé chần chừ cúi đầu nhìn
xuống thân thể, kể từ khi có ý thức lại nó vẫn cảm thấy thân thể có chút kỳ
quái.

Nhưng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi nhìn thấy thân thể của chính
mình, cậu bé vẫn cảm thấy bất ngờ, trong nháy mắt dại ra.

Chuyện này... là sao chứ? Thân thể thật dài ... vảy trắng xám ... một con ...
rắn?! Ta ... đã biến thành một con ... rắn? Hình như ... giống như là một con
...rắn... bị... bạch tạng? Nhìn thân thể màu sắc ảm đạm, cậu bé ngập ngừng
nghĩ.

... quên đi, rắn thì rắn chứ sao... cũng không sao cả... Sững sờ nửa ngày, cậu
bé đã coi như quen thuộc với điều này, không có gì đáng kể. Lại nằm xuống, cậu
bé mở to con mắt màu bạc, ngơ ngác nhìn mặt trăng đỏ như máu bên ngoài cửa sổ.
Mãi đến tận ---

"Chi---" tiếng mở cửa vang lên, một bóng người thon dài bước vào che mất ánh
sáng đỏ của mặt trăng.

......


Bàn Long Giới - Chương #6