Dạ Quy Nhân


Người đăng: docconhan

Thiên Ngoại Thiên, điện Long Thần.

"Ai, cuối cùng cũng kết thúc!" Ngáp dài một cái, Hoàng Cường thoáng vươn vai,
không có một chút hình tượng đi đầu bước ra khỏi phòng nghị sự của Long tộc.
Sau đó, Trương Gia cùng hai con Long khác cũng lần lượt đi ra điện Thần Long.

Trong đó một con Long có mái tóc ngắn xanh sẫm, ánh mắt sắc bén, da dẻ ngăm
đen, cả thân hình giống như là một thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ.

Mà một con Long khác tóc màu vàng nhạt, mềm mại rủ xuống tới ngang eo, màu da
trắng bóc, vẻ mặt hờ hững, quanh thân tỏa ra khí tức ôn hòa. Duy nhất có một
điểm không hoàn mỹ chính là: con mắt của nó vẫn nhắm lại.

"Này, cùng đi Dạ Quy Nhân uống một ly, thế nào?" Suy nghĩ một chút, đang đi
phía trước Hoàng Cường đột nhiên quay đầu lại nói với ba con Long phía sau.

"Cũng được" Long có mái tóc xanh sẫm nhướng mày, nở nụ cười yêu dị.

"Được" Long mái tóc vàng óng khẽ mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

"... Ta còn có ..." Còn Trương Gia thì hơi nhíu mày, chuẩn bị mở miệng từ
chối.

"Lão huynh!" Trương Gia chưa kịp nói hết lời, Hoàng Cường mặt mũi dữ tợn, tay
khoác lên bả vai Trương Gia, "Cho chút mặt mũi đi! Đây là lần thứ ba trong
tháng này ngươi từ chối ta mời rồi!" Nói tới con số "ba" này, Hoàng Cường khóe
mắt hơi co giật.

Quái lạ, tuy rằng tiểu tử này bình thường cũng hay thờ ơ, nhưng mà chí ít lúc
ta mời nó, chỉ cần nó không có việc gì đặc biệt đều sẽ đi mà. Gần đây làm sao
lại khác thường như thế? Sẽ không phải đang theo đuổi người đẹp nào chứ? Hơi
có chút bực bội, nhưng Hoàng Cường càng tỏ ra hiếu kỳ hơn.

"Minh Luân, ngươi cảm thấy hắn có đi hay không?" Cổ quái nhìn Hoàng Cường cùng
Trương Gia, con Long tóc xanh sẫm đột nhiên nở nụ cười.

"Ngươi cảm thấy thế nào? Lam Phương." Khẽ mỉm cười, Minh Luân hỏi ngược lại.

"Ta đánh cược một Tử Kim Thạch, hắn sẽ đi." Híp híp mắt, Lam Phương nói một
cách chắc chắn.

"Thật ngại quá, ta cũng đánh cược hắn sẽ đi" Minh Luân nhàn nhạt nói.

"..." Liếc vẻ mặt bình thản của Minh Luân bên cạnh một chút, Lam Phương nở nụ
cười khó hiểu.

Mà ở một bên, Hoàng Cường cũng vừa khuyên vừa kéo Trương Gia mang tới Dạ Quy
Nhân.

"Này, ta nói..." híp mắt, uống một ngụm lớn rượu 'Phần Yên' mạnh nhất Long
tộc, Hoàng Cường không quên hướng người đẹp bên cạnh liếc mắt đưa tình, tiện
thể kèm theo nụ cười khiêu khích, "Gần đây thế nào? Có phải đang theo đuổi
người đẹp nào đó?" Nhìn Trương Gia, giọng nói Hoàng Cường có chút ám muội.

"Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi à?" Lời nói coi thường này không phải xuất
ra từ miệng Trương Gia, mà đến từ miệng Lam Phương. Mà Trương Gia, hồn vía đã
sớm lên mây một mình nhấm nháp chút rượu.

"Ta làm sao?" Liếc mắt một cái, Hoàng Cường vừa cùng Lam Phương nói chuyện,
vừa quan sát Trương Gia.

Quả nhiên có vấn đề... Liếc mắt nhìn rượu trong ly Trương Gia còn không tới
một nửa, Hoàng Cường híp mắt nghĩ. Luôn luôn khắc chế mình uống rượu, Trương
Gia giờ đây lại đem rượu 'Phần yên' uống hơn một nửa... Hừ, gần nhất cũng
không thấy hắn hay lui tới với người nào. Chả lẽ ... Con ngươi đảo một vòng,
Hoàng Cường hờ hững nói một câu.

"Cái viên trứng kia thế nào rồi?"

Hoàng Cường vừa nhắc tới trứng rồng, nguyên bản Trương Gia còn đang thất thần
chợt tỉnh lại. Lạnh lùng chừng Hoàng Cường một chút, Trương Gia ánh mắt có ý
cảnh cáo.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trương Gia, Hoàng Cường cười khan vài tiếng, bé
ngoan giơ tay lên ra hiệu mình sai rồi.

"Cái gì trứng rồng?" Nhưng mà, bên cạnh Lam Phương lại nổi lên hứng thú, "Một
trong bốn Đại Nguyên soái Băng Long (1) từ lúc nào đã kết hợp với con rồng
khác, còn thai nghén trứng rồng? Ta làm sao không biết?"

"Ha ha, cái này à..." Híp mắt, Hoàng Cường nở nụ cười giả dối, con mắt hơi
chuyển động, liếc nhìn Minh Luân bên cạnh. Nhưng nhìn thấy Minh Luân vẫn giống
bình thường không nóng không lạnh, liên tục có người đẹp tới dụ dỗ giao phối
mà hắn đều từ chối ----- không sai, là từ chối. Từ khi tiến vào Dạ Quy Nhân,
Minh Luân chí ít đã từ chối hơn chục người đẹp rồi. Quay lại đề tài, Hoàng
Cường nhìn thấy Minh Luân từ chối người đẹp thứ mười hai đến mời, khóe mắt hơi
giật giật, mới rồi còn hứng thú đã giảm đi một nửa.

Đáng chết ... Lần sau đi ra cũng không tiếp tục mời Minh Luân nữa! Quả thực là
đang khiêu chiến mị lực của ta mà. Hoàng Cường chua xót nghĩ ---- cho dù, vừa
nãy các người đẹp đến gần hắn cũng không hẳn ít hơn so với Minh Luân.

"Hoàng Cường, xem ra hình như ngươi rất hi vọng cùng ta luận bàn một chút
nhỉ." Chú ý tới Hoàng Cường thất thần, trên trán Lam Phương gân xanh nổi lên.

"Nếu như là loại luận bàn kia thì ta tất nhiên cầu còn không được." Nhìn Lam
phương một chút, Hoàng Cường trên mặt hiện lên một tia ám muội.

"..." Nghe Hoàng Cường nói vậy, Lam Phương biểu hiện đơ người, nửa ngày sau
mới phẫn nộ cười lạnh nói, "Cùng ngươi? Quên đi thôi. Cùng ngươi làm một lần
sợ rằng xương cũng không còn."

Ám muội cười vài tiếng, Hoàng Cường cũng không tiếp tục khiêu khích Lam
Phương, không để ý tới cảnh cáo của Trương Gia, hắn đàng hoàng đem sự tình
mình cùng Trương Gia nhặt được trứng rồng cùng với Trương Gia làm sao yêu quý
trứng rồng nói ra.

Sau khi nói xong, hắn uống một ngụm rượu thấm giọng, hỏi Trương Gia: "Cái viên
trứng rồng kia có phản hồi gì không?"

Cho dù không nói gì, nhưng Trương Gia cũng đã ngầm thừa nhận vấn đề của Hoàng
Cường.

"Hoàng Cường, ngươi xác định đó là một con Hắc Long?" Suy tư một chút, Lam
Phương hỏi.

"Bằng vào thói quen của Long tộc chúng ta, nếu như không phải vì thế thì liệu
có Long bị vứt bỏ hay sao?" Nhìn Lam Phương một chút, hoàng Cường không tỏ rõ
ý kiến.

"Cũng chưa chắc." Lúc này, vẫn trầm mặc Minh Luân đột nhiên mở miệng.

"Minh Luân, ngươi cảm thấy thế nào?" Nếu như nói ai quan tâm trứng rồng nhất,
vậy thì không thể nghi ngờ nữa đó là người đã chăm sóc trứng rồng suốt tám
mươi ba năm qua, Trương Gia. Hầu như Minh Luân vừa nói xong, hắn lập tức mở
miệng dò hỏi --- không phải bởi vì điều gì khác, chỉ vì Minh Luân là Vu Linh
mạnh mẽ nhất của Long tộc trong gần vạn năm nay --- đối với tất cả sự vật
không biết, Vu Linh có năng lực dự đoán.

"Ta cảm giác không được" nhẹ nhàng lắc đầu, Minh Luân nhẹ nhàng nói, thoáng
chần chờ một chút, hắn bổ sung, "Chỉ là một loại trực giác".

"Luôn luôn đoán trăm trúng trăm Minh Luân lại cũng có một ngày dùng từ trực
giác sao?" Hoàng Cường khuếch đại nói.

"Ta bất quả chỉ là phỏng đoán ý chỉ của Thần mà thôi." Cười nhạt, Minh Luân
nói.

"Thần?" Hoàng Cường trong mắt lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất
không thấy tăm hơi.

"Trương Gia, trước đây cái trứng kia không có phản ứng thì thôi đi, nhưng hiện
tại nó có phản ứng, vậy khẳng định có một ngày nó sẽ phá xác mà ra..." Xoay
xoay chén rượu, Hoàng Cường vẫn cái dáng dấp hờ hững, "Lại qua mấy chục năm
nữa là lần đánh giá tiếp theo chứ?"

"Ngươi muốn nói gì" Tuy rằng minh bạch ý của Hoàng Cường, cũng biết đối phương
là muốn tốt cho mình. Nhưng Trương Gia vẫn cảm thấy có chút tức giận --- tựa
như có đồ vật quan trọng bị người khác cướp đoạt vậy.

"Ta cũng không nói muốn ngươi từ bỏ đứa bé kia, ngươi kích động cái gì?" Nhìn
Trương Gia, hoàng Cường yên lặng nở nụ cười.

"..." Tâm tình Trương Gia hơi chìm xuống, hắn cũng ý thức được mình có chút
kích động.

Tiểu tử ... hơi nhắm mắt lại, Trương Gia trong lòng cảm thấy phức tạp.

"Khặc" nhẹ nhàng ho một tiếng, Hoàng Cường nói tiếp, "Ta đã liên hệ với một
cặp Long tốt, chúng nó sẽ đối xử tốt với hài tử kia... Một thời gian nữa ngươi
liền đem hài tử giao cho chúng nó đi! Chờ sau khi kết thúc kỳ đánh giá này,
ngươi lại đón về có được không? Cũng chỉ là mấy chục năm thời gian mà thôi,
như vậy ngươi vừa có thể có hài tử, lại có thể không ảnh hưởng tới tiền đồ, cớ
sao không làm chứ?"

"Ta không hy vọng tiếp tục nghe đến câu nói như thế nữa!" Hoàng Cường vừa nói
xong, Trương Gia xanh mặt đứng lên, "Nó là con trai của ta! Trước đây là, hiện
tại là, tương lai cũng là như vậy! Không người nào có thể mang nó cách xa ta."
Lạnh lùng nhìn Hoàng Cường, Trương Gia phất tay áo rời đi Dạ Quy Nhân.

"Ơ kìa, ngươi chọc hắn giận rồi." Lam Phương nhìn Trương Gia nổi giận đùng
đùng bỏ đi, cười trên sự đau khổ của người khác mà nói.

"Đúng đấy, ta chọc hắn giận rồi, vậy phải làm sao bây giờ đây!" Khẽ mỉm cười,
Hoàng Cường cũng không tim không phổi cùng Lam Phương trêu đùa, nhưng trong
mắt lại lóe lên một vệt ý cười.

Mà Minh Luân, hắn từ đầu tới đuôi chưa từng thay đổi vẻ mặt, tựa hồ bên ngoài
phát sinh cái gì cũng không liên quan tới hắn vậy.


(1), Băng Long: con rồng lạnh lùng như khối băng.

......


Bàn Long Giới - Chương #5