Người đăng: docconhan
Ân... đây là nơi nào? Cậu bé cố gắng nghĩ nghĩ, có chút mông lung mê hoặc.
Ta... hình như là không có uống thuốc, sau đó lại cứ ho khan... Rồi hình như
là nôn ra máu... tiếp theo là gì nhỉ? Tiếp đó, thân thể của nó hình như càng
ngày càng lạnh, ngực cũng càng ngày càng đau, nhưng mà tại sao không có uống
thuốc nhỉ? Ta nhớ là phải uống thuốc mà... Cậu bé ngập ngừng suy nghĩ, theo
thói quen nó đưa tay nắm tóc. Nhưng khi nó đưa tay ra thì mới phát hiện mình
không thể động đậy được.
... Chuyện gì xảy ra? Vừa nghi hoặc vừa nhìn xem xung quanh, cậu bé ngạc nhiên
phát hiện, xung quanh mình chỉ là một màu đen kịt. Không, cũng không thể nói
là đen kịt, xác thực thì là một mảnh hỗn độn.
Ta... ở trong nước sao? Kỳ quái co duỗi thân thể, cậu bé hiếu kỳ cảm giác xung
quanh là chất sền sệt mà rất ấm áp. Tại sao lại như vậy? Ta hình như là đã ...
chết rồi chứ? Cứ lăn lộn ở bên trong chất lỏng không biết tên, trong lòng cậu
bé nổi lên từng câu hỏi một.
"Cộp!" Đột nhiên, đang lăn lộn lung tung không có mục đích cậu bé chợt đụng
vào món đồ gì đó.
Cộp? Trong sự yên tĩnh chợt nghe được một âm thanh, cậu bé ngẩn ra. Sững sờ
nghĩ một hồi, cậu bé cẩn thận từng li từng tí dùng thân thể cảm nhận đồ vật
vừa rồi phát ra tiếng 'Cộp' kia.
Cứng cứng, trơn nhẵn, còn có chút .. cong cong? Dùng thân thể chạm dần tới vỏ
trứng, cậu bé suy đoán một cách không chắc chắn.
Rốt cuộc là cái gì? Cậu bé do dự một chút, lại dùng sức va vào tấm vách không
biết tên kia.
"Cạch" Lần này âm thanh so với vừa nãy hơi lớn hơn một chút. nhưng cái đồ vật
không biết tên kia vẫn đứng sừng sững nơi đó mà không chút dao động.
Không có động tĩnh? Chưa từ bỏ ý định, cậu bé lại đụng vào mấy lần, sau đó nó
nhụt chí và phát hiện, bản thân nó cho dù làm thế nào cũng không làm cái đồ
vật kia lung lay.
Quên đi, như vậy cũng rất tốt, sẽ không phải cả người rét run, cũng không cần
đau đớn vì ho khan. Hơi an ủi chính mình, cậu bé yên lòng lại nằm xuống.
... Như vậy, ba và mẹ cũng sẽ không cần vì bệnh của ta mà cảm thấy phiền chán
đúng không? Sau khi nằm xuống, một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu
bé.
Phủ Trấn Đông Nguyên soái.
Thời gian cách cái lần nhặt được trứng rồng đã qua ròng rã tám mươi ba năm.
Trong tám mươi ba năm này, dù cho mỗi ngày Trương Gia đều đem trứng rồng nuôi
dưỡng trong Đế Trì Thủy, còn đúng giờ truyền long khí vào cho nó, nhưng viên
trứng rồng này ngoại trừ khí tức so với ban đầu thô to hơn một chút thì bề
ngoài cũng không có thay đổi gì lớn. Thậm chí còn không thể cảm giác được tư
duy trong trứng rồng. Điều này khiến cho con Hồng Long Hoàng Cường lúc đầu
nhặt được quả trứng, thỉnh thoảng lại cười nhạo Trương Gia lượm được một cái
vô bổ.
Tự nhiên, đối với Hoàng Cường, Trương Gia không hề để tâm. Đối với nó mà nói,
mỗi lần về nhà có thể nhìn thấy một cái trứng rồng của 'Chính mình', còn có
thể trò chuyện với nó tất cả, nó đã vô cùng thỏa mãn.
Ngày hôm nay, Trương Gia cũng giống như thường ngày vậy, cẩn thận truyền long
khí vào trong trứng rồng. Nếu như nói, trong hơn tám mươi năm qua, viên trứng
rồng này có cái gì tiến bộ, vậy thì là: Nó hiện tại mỗi ngày có thể chịu đựng
được long khí so với hơn tám mươi năm về trước lớn hơn gấp đôi. Đương nhiên,
tình huống như vậy đối với trứng rồng khác mà nói, thì viên trứng rồng này có
vẻ vốn sinh ra đã kém cỏi.
Nhưng nếu người trong cuộc không thèm để ý thì cũng chẳng quan trọng. Biết
Trương Gia nuôi dưỡng một viên trứng rồng chỉ có Hoàng Cường, nó thi thoảng
lại trào phúng mấy câu nhưng sau đó liền vứt qua một bên chẳng quan tâm.
"Cộp!" Khi đang truyền long khí vào trứng rồng, Trương Gia đột nhiên nghe thấy
một âm thanh hơi vang lên. Hơi ngẩn người, nó lập tức đưa ánh mắt nhìn vào
trứng rồng trên tay.
Vừa rồi... bên trong trứng rồng phát ra âm thanh? Ôm ý nghĩ không chắc chắn
lắm, Trương Gia đem trứng rồng đưa lên trước mặt, cẩn thận quan sát.
Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy trứng rồng ở trong tay có bất kỳ biến
hóa nào.
Có lẽ là ảo giác... Không biết làm sao, Trương Gia đột nhiên có chút thất lac.
Tâm tình phức tạp nhìn trứng rồng trong tay một chút rồi đem nó để lại trong
nước.
"Cạch!" Nhưng mà, ngay khi Trương Gia muốn để trứng rồng vào nước, một âm
thanh lớn hơn âm thanh khi nãy đột ngột vang lên.
Nghe được âm thanh này, tuy rằng âm thanh cũng vẫn rất nhỏ, Trương Gia thân
thể hơn chấn động. Khiếp sợ nhìn trứng rồng trong tay, lúc này Trương Gia mới
xác định vừa nãy mình không phải gặp ảo giác.
"Cạch, cạch, cach!" Ở một tiếng 'Cạch' vang trước rồi sau đó liên tục có âm
thanh phát ra, tựa như ở bên trong có món đồ gì đó đang va chạm vào vỏ trứng.
Nhẹ nhàng xoa vỏ trứng, một niềm vui sướng trong nháy mắt tràn ngập trong tâm
linh của Trương Gia. Cảm giác của nó giống như một tử tù đột nhiên được đặc xá
vậy. Tâm tình vui sướng khiến cho hai tay Trương Gia nhẹ nhàng run rẩy...
"...Tiểu tử?" Hơi hơi bình phục một thoáng tâm tình đang kích động của mình,
Trương Gia đem trứng rồng nâng đến trước mặt, nhẹ nhàng gọi.
Trứng rồng, không có phản ứng nào.
Nhưng Trương Gia không chút nào nhụt chí, mà khuôn mặt mỉm cười, một lần lại
một lần nhẹ nhàng gọi 'Tiểu tử'.
"...Tiểu tử, tiểu tử, tiểu tử..." Bên trong trứng rồng cậu bé đang lười biếng
nằm đó đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ.
Cố gióng lên lỗ tai, cậu bé di chuyển sát tới tấm bình phong kia.
"Tiểu tử..." Lần này, âm thanh rõ ràng hơn một chút. Cậu bé cũng nghe rõ âm
thanh kia là gì.
... là đang gọi ta sao? Hơi chần chờ suy nghĩ, cậu bé lại đi đến sát vách
ngăn. Lần này nó nghe thấy lời của đối phương một cách rõ ràng, thậm chí có
thể cảm giác được đối phương đang gọi nó có ý vui mừng.
Há miệng, cậu bé muốn trả lời, nhưng vừa mở miệng thì chất lỏng tràn vào đầy
miệng. Nó bị sặc, nước mắt lưng tròng. Cậu bé suy nghĩ một chút, rồi lại dùng
trò cũ, lấy thân thể va vào tầng bình phong kia, nó muốn trả lời âm thanh bên
ngoài.
"Cạch" Từ trong trứng rồng truyền đến tiếng vang rõ ràng để ánh mắt Trương Gia
lại sáng lên, "Tiểu tử?" Lần này, ngoài sự kinh hỉ ra thì trong giọng nói của
Trương Gia còn một chút cẩn thận.
Nhưng ngay sau đó bên trong trứng rồng lại vang lên âm thanh chứng minh suy
đoán của Trương Gia.
"Tiểu tử, con rốt cuộc tỉnh rồi..." Cẩn thận xoa xoa trứng rồng, trong mắt
Trương Gia tràn đầy niềm vui...
......