Trứng Rồng


Người đăng: docconhan

"Trương Gia, rốt cục ngươi đang tìm cái gì?" Con phố Mười tám trong Phàm Trần
Thế xuất hiện hai Long đã hóa thành hình người (1) ăn mặc ngăn nắp, khuôn mặt
đẹp trai. Một người trong đó có mái tóc đỏ vẻ mặt bất đắc dĩ hướng về người
tóc đen dài đi phía trước biểu thị bất mãn.

Lạnh lùng liếc nhìn Long tóc đỏ một chút, Trương Gia mở miệng, âm thanh trầm
thấp mà mang theo khàn khàn: "Không muốn đến nơi này thì ngươi có thể tự mình
trở về."

"Vô tình thế à?" Nhún vai một cái, Long tóc đỏ ai thán một tiếng: "Uổng phí
một trong tứ đại Nguyên soái là Hoàng Cường ta từ bỏ những người đẹp kia, nghe
thấy ngươi đi ra ngoài, lại lập tức tự mình chạy tới cùng ngươi, ai..." Nói
xong, nó còn nửa đùa nửa thật thở dài một tiếng biểu đạt sự đau lòng của mình.

"Hừ!" Mà đáp lời nó chỉ vẻn vẹn là tiếng hừ lạnh của Trương Gia. Không để ý
tới tạp âm phát ra từ Long ở đằng sau, Trương Gia một mình đi về phía trước,
chậm rãi hồi ức một chút chuyện ngàn năm trước.
Mà ở phía sau, Hoàng Cường thấy Trương Gia không để ý nó, thì cũng không quan
tâm lắm. Nó vẫn như trước vừa đi theo Trương Gia vừa lải nhải oán giận, mãi
tới khi chân của nó đá phải một vật hơi tròn tròn lăn lốc dưới đất.

"Ồ!" Cảm giác được mình đá phải đồ vật gì đó, Hoàng Cường hơi run run, lập tức
cúi đầu nhìn.

"Trứng rồng? Tại sao lại ở chỗ này?" Hơi nghi hoặc một chút, Hoàng Cường sắc
mặt kỳ quái nhặt lên dưới chân một quả trứng rồng hơi xám xịt, bề ngoài hơi
loang lổ.

"Hic, trứng đã chết?" Đưa vào một luồng chân khí nhỏ bé, thăm dò một phen,
Hoàng Cường hơi nhíu mày.

Lúc này, vẫn đang đi ở phía trước Trương Gia nghe được Hoàng Cường nói hai chữ
'Trứng rồng', thân hình lóe lên, đã từ trong tay của Hoàng Cường cướp đi trứng
rồng.

Hơi đưa vào một luồng khí, Trương Gia cau mày tiếp tục tra xét, rồi lãnh đạm
nói: "Còn có khí tức".

"Vậy cũng sắp chết rồi." Ngáp một cái, Hoàng Cường cảm thấy không quan trọng,
nói.

Nhìn Hoàng Cường thần sắc bình tĩnh, không có một chút dao động, Trương Gia
không thể không nhíu mày. Bởi vì việc sinh dục khó khăn, Long tộc đối với ấu
Long chưa sinh ra luôn luôn cực kỳ yêu quý, phần lớn thời điểm đều nâng niu
chăm sóc tử tế. Mà quả trứng rồng này bị vứt đi như vậy, chỉ có một khả năng.

Ngươi cũng bị vứt bỏ vì nguyên nhân màu sắc sao? Là Hắc Long bị nguyền rủa
sao...? Nhẹ nhàng xoa xoa bề mặt vỏ trứng lồi lõm, Trương Gia trong mắt lóe
lên một tia phức tạp.

"Gia, không phải là ngươi định thu dưỡng đữa bé này chứ?" Thấy Trương Gia vỗ
về trứng rồng, Hoàng Cường đang trầm mặc hơi nhíu mày lại hỏi.

"...phải thì làm sao?" Trầm mặc một chút, Trương Gia cầm trứng rồng trong tay
cất đi, lạnh nhạt nói.

"Không sao cả" Hoàng Cường khẽ mỉm cười, nhưng không giống thái độ ngả ngớn
như vừa nãy, "Chỉ là người phải hiểu rằng, làm Hắc long, chính ngươi có bản
lĩnh vươn tới trở thành một trong bốn đại Nguyên soái, trở thành nhân vật hết
sức quan trong trong Long tộc. Chuyện đó và chuyện ngươi muốn thu dưỡng một
cái Hắc Long có khả năng tàn tật từ trước khi chào đời là hai chuyện hoàn toàn
khác nhau." Hoàng Cường ngữ khí như không thèm để ý, nhưng trong mắt mắt lại
lóe lên một tia ý vị.

"Thực lực của ngươi khiến cho Long tộc thừa nhận địa vị của ngươi, quên đi màu
sắc trên cơ thể ngươi, nhưng con Long này..." Vẫn chưa nói hết thì Hoàng Cượng
lại bị Trương Gia ngắt lời.

"Quên?" Cười lạnh một tiếng, Trương Gia hờ hững nói.

"Đương nhiên, quên. Tuy rằng vẫn có một chút không công bằng, nhưng so với
những Hắc Long ở nơi này, điểm không công bằng có thể vứt đi đâu đó được rồi."
Tay chỉ chỉ vào một con ấu niên Hắc Long đang núp ở trong một vũng nước dơ
bẩn, Hoàng Cường ngữ khí rất thản nhiên.

"Con Long này, nếu bị vứt bỏ ở đây, vậy chứng minh nó là một con Hắc Long...
Nuôi dưỡng một con Hắc Long đối với tiền đồ của ngươi ảnh hưởng rất lớn, ngươi
nên nghĩ kỹ." Hai tay khoanh trước ngực, Hoàng Cường bình thản nói, cứ như
đang thảo luận về thời tiết hôm nay vậy.

...Tiền đồ? Cười nhạo một tiếng, Trương Gia vẻ mặt lạnh lùng, nó đâu thèm quan
tâm tới thứ đó!?

"Trứng rồng này ta muốn." Trương Gia bình tĩnh mở miệng, không phải trưng cầu,
mà là thông báo. Nói xong, ống tay áo của nó chấn động, trực tiếp xuyên qua
vách chướng Phàm Trần Thế cùng Nhân Gian Lộ, trở về phủ đệ của mình tại Nhân
Gian Lộ.

"...Đi rồi?" Nhìn bóng người phía trước biến mất, Hoàng Cường thở dài một hơi.
"Nghĩ lại xem, chả lẽ hắn cũng muốn có con sao... Thật là, muốn trứng rồng làm
sao không tự mình thai nghén ra một cái chứ? Cũng không biết sao tính tình nó
khó chịu như vậy..." Nói thầm hai câu, cũng không thấy Hoàng Cường có động tác
gì, lại trực tiếp biến mất ở Phàm Trần Thế.

Nhân Gian Lộ, phủ Trấn Đông Nguyên soái.

"Tu, đi lấy Đế Trì Thủy lại đây." Cẩn thận nâng niu trứng rồng, Trương Gia
quay sang dặn dò quản gia đứng một bên.

"Đế Trì Thủy?" Nghe được câu này Tu hơi run run. Đế Trì Thủy là dùng trong
thời gian ấp trứng rồng. Sau khi trứng rồng sinh ra, bản thân trứng năng lực
hấp thu năng lượng rất yếu, bình thường phải ở trong nơi có linh khí nồng đậm
như Đế Trì Thủy, mới có thể hấp thu đầy đủ năng lượng cần cho việc ấp ra đúng
hạn. Mà những trứng rồng bị vứt có cũng có nguyên nhân là do không đủ Đế Trì
Thủy để ấp trứng, cho dù một số trứng rồng khỏe mạnh vẫn có thể được ấp ra,
nhưng so với được thai nghén trong Đế Trì Thủy thì lại yếu hơn nhiều lắm.

Mặc dù có chút kỳ quái đối với chủ nhân đang nâng niu quả trứng trong tay,
nhưng làm người hầu, Tu vẫn cẩn thận tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của Trương Gia.
Sau nửa giờ, tràn đầy một vại nước Đế Trì Thủy xuất hiện tại phòng ngủ của
Trương Gia.

Cẩn thận đem trứng rồng bỏ vào trong Đế Trì Thủy, nhìn trứng rồng gian nan
chìm nổi trên mặt nước, nhưng từ đầu đến cuối không có chìm xuống đáy, Trương
Gia hơi thở phào nhẹ nhõm.

Còn có thể nổi lên, chí ít chứng minh nó xác thực không phải là một cái trứng
đã chết... Cẩn thận lấy tay xoa xoa vỏ trứng rồng loang lổ, nhẹ nhàng cảm thụ
nhịp đạp yếu ớt nhưng chân thực tồn tại, khóe môi Trương Gia hơi nhếch lên.

Trong phút chốc, bề ngoài xấu xí loang lổ của quả trứng cũng dần nhạt đi không
ít, trở lên bóng bẩy lạ thường.

"Tiểu tử..." Nhẹ nhàng xoa xoa bề mặt quả trứng, ánh mắt Trương Gia lóe lên
một vệt thương tiếc, "Sau này ta sẽ là người nuôi dưõng con, được không?" Hơi
cúi đầu xuống, nó ghé sát đến bên quả trứng, nhẹ giọng hỏi.

Không biết có phải ảo giác hay không, tại nó nói câu nói kia, nhịp đập bên
trong trứng rồng tựa hồ hơi mạnh lên một chút.

Ngồi thẳng lên, Trương Gia lẳng lặng nhìn kỹ quả trứng rồng đang khó khăn chìm
nổi bên trong Đế Trì Thủy, khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhu hòa.


(1), Long sau khi được ấp ra chừng mười mấy năm là có thể biến ảo hình người.
Bình thường Long thường biến ảo thành hình người vì hình thể của Long tộc quá
lớn. Nhưng cũng có một số ít thích duy trì ở bản thể.

......


Bàn Long Giới - Chương #3