Người đăng: manthien
Cùng với tiếng gọi là từng tràng ồ lên của đám thanh niên tài tuấn bên dưới
quảng trường. Bởi vì người vừa kêu hô chẳng ai khác lại là Cổ Huyền Tông thánh
nữ Vũ Hồng Nhan. Người người dồn dập chú ý, hiếu kỳ quan sát. Vũ tiên tử thân
mặc thanh khiết bạch y, mình đạp trên dải lụa trắng đang từ từ bay đến cuối
góc quảng trường.
Nàng đang tìm ai? Bao nhiêu thiếu niên trái tim đập thình thịch. Vũ Hồng Nhan
thánh nữ được ca tụng Việt quốc tịnh đế song liên, không những quốc sắc thiên
hương mà tư chất còn tuyệt đỉnh bất phàm, mười mấy tuổi thanh xuân liền đột
phá Địa cấp, đứng vào hàng nhất lưu cường giả. Chỉ cần cùng nàng liếc mắt,
cùng nàng nói chuyện vài câu cũng đủ khiến bao kẻ trai tơ sướng ngây sướng
dại.
Phía cuối góc hội trường nhóm thanh niên hồi hộp chờ mong, Vũ tiên tử tới đây
chẳng lẽ để ý chính mình. Nhưng tất cả đều sai lầm, phong hoa tuyệt đại thánh
nữ rõ ràng chẳng thèm liếc mắt mắt bọn họ, mà là hướng đến đang chầm chậm mà
rời khỏi trắc thí hội hai người.
Nhìn kỹ, chỉ thấy quần áo lôi thôi hèn mọn ông lão đi đầu, mà theo sau là một
tên lam bào đạm bạc thiếu niên. Thánh nữ vừa hô hai người bọn họ.
Xung quanh thiếu nam thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, hướng về hai người kia tò mò.
“Ta nói ngươi đứng lại” Phía trên giải lụa Vũ tiên tử gặp bên dưới áo lam
thanh niên nghe mình hô mà vẫn bước đi thì hơi nhíu nhíu, cao giọng.
Bấy giờ người ta mới khẳng định, nàng đúng là vì ông lão lôi thôi, cùng thanh
niên kia mà đến. Thật đố kỵ, chẳng biết thân phận họ là ai lại khiến cao cao
tại thượng thánh nữ phải tự mình tìm đến.
Bấy giờ, dường như nhận ra được gọi là chính mình, thanh niên áo xanh chầm
chầm quay đầu, bình thản đánh giá trên dải lụa xinh đẹp thánh nữ. Đó là một
thiếu niên tuổi chừng mười sáu, khuôn mặt vài chút tuấn tú, hắn ung dung đứng
đấy, vô cùng bình đạm, chưa nhìn ra vui hay buồn.
Mà đằng sau lôi thôi lão giả cũng quay đầu, xung quanh mấy kẻ liền nhận ra
lão:
“A lão già kia chẳng phải lão lừa đảo Cổ Đại Đức sao?”
“Đúng vậy! Cổ Đại Đức hôm nay đến quảng trường bán sách giả, chẳng lẽ chọc
giận Cổ Huyền Tông nên thánh nữ tự mình ra mặt trừng phạt”
“Ta đoán như thế, hôm nay Cổ Huyền Tông sơ tuyển đệ tử, lão lừa đảo này lại
rêu rao bán hàng, thật là tự tìm đường chết”
“Ta thấy hình như Thánh nữ hướng thiếu niên kia đến”
“Hử, hắn là ai, vì sao đi cùng Cổ Đại Đức”
“Mặc kệ hắn thân phận gì, nhưng cùng lão lừa đảo lẫn vào đều không phải hạng
tốt lành”
Bấy giờ ở bên trên đài cao, mấy người trưởng lão Cổ Huyền Tông cau mày, Nhị
Trưởng lão Dương Hàn nghiêng người khẽ hỏi:
“Cao sư muội, ngươi biết người thiếu niên kia là ai không? Vì sao đi cùng Cổ
Đại Đức?”
Cao Thanh Ngọc mỹ phụ lắc lắc đầu:
“Ta không biết”
Trả lời vậy nhưng đôi mắt chợt lóe lên tinh quang, thầm nghĩ, tên phế vật kia
vậy mà còn dám cùng Hồng Nhan giây dưa, thật chẳng biết sống chết. Nàng đương
sư phụ của Vũ Hồng Nhan tự nhiên biết sơ thân phận của Chu Phàm, vô cùng bài
xích.
Mà đứng ở đài trắc thí trong mấy người đệ tử chân truyền Cổ Huyền Tông, có một
tên tử y thanh niên quan sát bên dưới, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
“Cẩu tạp chủng kia làm sao còn sống sót?”
Hắn lia mắt qua đằng sau mấy tên sư đệ khác gằn giọng.
Nếu Chu Phàm ở đây nhìn thấy sẽ phát hiện, vài người đệ tử kia chính là tối
hôm qua truy sát hắn nhóm sát thủ, cả đám nghe vậy im thin thít, tên chính
giữa đứng ra xấu hổ nói:
“Là chúng đệ sơ xuất, mong Dương sư huynh thứ lỗi”
Vị Dương sư huỳnh lắc đầu khoát tay, đôi mắt lòe loẹt sát ý:
“Không cần, coi như hắn may mắn, hắn trốn lần này chẳng trốn được lần sau”
Mấy tên khác đệ tử cùng nhau đánh mắt khẽ gật đầu.
………………………..
Bên này quảng trường người người chú ý, gặp Chu Phàm quay đầu cùng Thánh nữ
chính diện tiếp xúc, trong lòng đều hung hăng giật mình. Có kẻ khẽ suy đoán
hắn lai lịch, có kẻ ghen tỵ, hâm mô.
Còn Chu Phàm thì lười nhác nhìn trên không trung thiếu nữ, nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi gọi ta sao?”
Vũ Hồng Nhan gặp hắn dáng vẻ ung dung như vậy hơi chút giật mình. Ngày trước
mỗi lần gặp nàng tên Chu Phàm này đều cúi đầu chẳng dám đối diện, mà mở miệng
đều tránh né nói chuyện, hôm nay bỗng dưng thay đổi phong thái thật kỳ quái.
Nhưng nàng chưa nhiều để trong lòng, ngưng giọng hỏi:
“Nghe nói ngươi hôm qua gây chuyện với Dương sư huynh?”
Chu Phàm nghe vậy, khóe miệng vừa kéo, nàng ta gọi mình, nguyên lai vì hỏi
điều này sao.
Thấy hắn im lặng cười nhạt nhẽo, Vũ Hồng Nhan nhăn mi, rõ ràng không thích,
nói thêm:
“Ta chẳng biết vì nguyên nhân gì, nhưng khuyên ngươi làm người nên biết thân
biết phận, Dương sư huynh chính là Nhị trưởng lão cháu đích tôn, tại tông môn
bên trong thế lực lớn, còn ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, còn tư chất thì….nói
chung nếu sau này muốn sinh sống ở Cổ Huyền Tông, cần phải biết thu liễm, phải
biết cúi đầu”
A, Chu Phàm cảm giác buồn cười. Nho nhỏ cái chân truyền đệ tử, nho nhỏ cái Cổ
Huyền Tông Nhị trưởng lão, còn muốn hắn thu liễm, muốn hắn cúi đầu, buồn cười
chết đi được. Hắn là ai, chính là vạn cổ đến nay kẻ đồ tể, là tứ vực bát hoang
người đánh cờ. Năm xưa tung hoành, ngay cả chứng đạo Đế tôn còn phải xem hắn
ba phần, gặp hắn đều phải hô hai tiếng Thánh Sư, giờ muốn hắn đi sợ hãi vài
con kiến hôi? Chu Phàm lắc đầu, bản thân hiện tại tuy tu vi chỉ Nhân tu bảy
tầng, nhưng chỉ cần hắn muốn, sẽ có hàng ngàn phương pháp mài chết Thiên tu
cường giả, nói chi vẻn vẹn Địa tu cao thủ.
Mà trên đầu hắn vị thánh nữ kia, thật tự cho là đúng, đang ban phát quan tâm
đấy ư. Ha ha, mười sáu tuổi Địa Tu một tầng tuy rằng không tệ, nhưng lấy tư
cách gì mà cư trên cao nhìn xuống hắn. Lắc đầu, cần gì chấp nhặt cùng một đứa
tiểu nha đầu.
Lẳng lặng nghe Vũ Hồng Nhan nói xong, Chu Phàm chợt mở miệng:
“Ngươi nói ta đã nghe cả rồi”
Trả lời dứt, chưa liếc nàng thêm nữa quay sang Cổ Đại Đức bảo:
“Chúng ta đi thôi”
Cổ Đại Đức gật đầu, đánh giá trước mặt thánh nữ mấy lần, hàm răng vàng óng
cười nham nhở, tiếp tục dẫn đường.
Mà phía sau Vũ Hồng Nhan bị như thế bỏ mặc, vừa khó chịu vừa mất mặt. Cảm thấy
mình mảnh lòng tốt bị người cho chó ăn. Thầm nghĩ : người này vẫn như thế bản
tính, đã tư chất kém thì thôi, không biết cải biến còn vừa cứng vừa thối. Nếu
chẳng phải vì từng là vị hôn phu của nàng, nàng mới mặc kệ hắn sống chết đây.
Chu Phàm hình tượng trong lòng nàng càng kém hơn một bậc. Lắc đầu thở dài mấy
tiếng, liền quay sở về sân trắc thí.
Chính giữa náo sự, nhanh chóng bị đám người lãng quên, mọi chú ý trở về đài
trắc thí. Mục đích của họ vẫn là tham gia Cổ Huyền Tông, Chu Phàm lai lịch
thân phận gì gì đó bị vứt sau đầu.
Nhưng mà bên trong đám người, cũng có vài kẻ thầm nhớ khuôn mặt hắn, cùng
Thánh nữ quen biết thì đâu phải kẻ vô danh.
Cách chỗ Chu Phàm đi chừng mấy chục trượng, hai chủ tớ Cơ Diêm mặt mày nhem
nhuốc,trợn to đôi mắt, nhìn nhau:
“Tiểu Cửu em nghĩ, Chu Phàm thế nào? Vì sao đi cùng lão lừa đảo, còn nói
chuyện với Vũ Hồng Nhan?”
“Em chả biết, nhưng hắn rõ ràng là kẻ xấu”
………………………….
Hai người Chu Phàm, Cổ Đại Đức không nhanh không chậm rời khỏi Ô Nha thành,
hướng đông mà đi, thẳng đến khi mặt trời ngả về tây rốt cuộc đến Cổ Huyền Tông
dưới chân núi.
Nhìn lên, trước mặt hắn là một tòa sừng sững sơn mạch, sơn mạch tựa như cái
thanh sắc cự long uốn lượn quanh co, bầu trời từng đám mây mù bao phủ, mờ mờ
ảo ảo tựa hồ tiên sơn.
Phía trước lối vào sơn môn, dựng cái cổng lớn bằng đá cao chót vót, bảng tên
đề ba chữ Cổ Huyền Tông rồng bay phượng múa.
Ba chữ viết ẩn ẩn đạo vận uy nghiêm lấp lánh, bình thường đệ tử chẳng ai dám
nhìn thẳng, bởi vì đơn giản mấy từ kia thôi, dù trải qua vô tận năm tháng vẫn
đủ để kích thương Nhân Tu cảnh giới.
Chu Phàm thân thể là ngoại môn đệ tử của Cổ Huyền Tông, nhưng làm người hướng
nội, thường xuyên ru rú ở Ngoại Hà phong, cả ngày đầu nhập tu luyện làm nhiệm
vụ, nên hiểu biết, quan hệ rất ít.
Một đường đi tới, Cổ Đại Đức hầu hết thời gian đều yên lặng, nhưng lâu lâu sẽ
giới thiệu cho hắn vài thứ. Hiện tại Cổ Huyền Tông sở hữu tám ngọn núi chính,
cộng thêm ẩn núp phía sau sơn mạch Thần Vũ phong nữa là chín ngọn núi. Môn hạ
đệ tử tổng số gần ba vạn, ngoại môn hai vạn, nội môn 9800, chân truyền 200.
Bên dưới Cổ Huyền Tông môn hạ có mười lăm cái bang phái nhỏ, mà bang phái
thành viên thì càng là nhiều chẳng đếm xuể.
Nghe được lời giới thiệu, Chu Phàm ngẫm nghĩ đôi chút gật đầu, Cổ Huyền Tông
chừng ấy xem như tương to đối lớn rồi. Mặc dù không thể cùng những kia Thánh
môn đế tộc so sánh, nhưng mà đặt ở nho nhỏ Việt quốc đều xếp ở hàng đầu.
Cổ Huyền Tông xanh xanh rừng núi, nhà cửa san sát, Cổ Đại Đức dẫn hắn đi xuyên
qua ngoại môn Ngoại Hà phong, tiếp tục thẳng tiến nội môn. Hai bên đường tụ
tập rất nhiều đệ tử, có đám luyện võ đánh quyền, có người tụm năm tụm ba trò
chuyện luận bàn.
Cả hai vừa đi đến, thình lình người nào cứ thấy Cổ Đại Đức đều tránh như tránh
quỷ, vài người âm thầm bàn tán, lâu lâu liếc mắt đánh giá bọn hắn.
Chu Phàm vừa đi vừa tấm tắc làm kỳ, Cổ Đại Đức lão đầu xem ra tiếng xấu đồn xa
nha.
Vòng tránh mấy ngọn núi lớn, đến cuối cùng sơn mạch, chợt thấy một tòa trọc
lóc ngọn cô phong.
Ngọn núi này gọi là Thần Vũ phong, được xem như Cổ Huyền Tông cấm địa. Tục
truyền rằng, năm xưa Cổ Huyền lão tổ từng được cơ duyên bái kiến Thần Vũ Đại
đế, được truyền pháp mà đạt đến to lớn thành tựu. Vì không quên ơn nghĩa mới
thành lập Thần vũ phong ngày đêm thờ phụng.
Lời đồn kia xác thực hay chăng, thế gian ít ai biết, nhưng mà Thần Vũ phong
thì từ vạn năm nay vẫn luôn tồn tại. Bên trên ngọn núi cây cối thưa thớt, linh
khí mỏng manh, được một mạch nào đó đệ tử thủ hộ. Mạch này nhân số ít ỏi, thủ
hộ nhân người cuối cùng, chính là lôi thôi hèn mọn lão giả trước mặt.
Cũng có lẽ vì vậy mà mấy năm nay Cổ Đại Đức làm xằng làm bậy, tông môn cao
tầng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hai người kẻ trước người sau lửng thửng bước lên núi, bỗng lúc này, Thần Vũ
phong không khí chợt dao động xôn xao,mặt đất cũng theo đó rung rung từng
nhịp. Chu Phàm cau mày đánh giá xung quah, chỉ thấy trên núi thình lình xuất
hiện một bóng đen đồ sộ đang di chuyển xuống. Định thần xem lại, nhận ra là
một con chó, con chó toàn thân màu đen, lông dài phủ đầy toàn thân, hình thể
to lớn, cao chừng hai trượng hơn, so với cự tượng đều phải ngang bằng. Dáng vẽ
hùng hồn như thế, nhưng bước chạy lại chậm rãi cố sức, khí huyết tàn lụi cổ
lão, khiến người ta liên tưởng đến anh hùng tuổi xế chiều.