Cổ Đại Đức


Người đăng: manthien

Tiếng rao hàng vang vọng khiến nhóm thanh thiếu niên giật mình, dồn dập ý
động, thậm chí mấy người lanh lẹ bước qua.

Đám người bọn họ gia nhập Cổ Huyền Tông phần lớn là vì cao cấp công pháp cùng
thật tốt đãi ngộ. Mà giờ khắc này, ở đây trên quảng trường lại có người hô to
muốn bán Cổ Huyền Chân Kinh, còn giới thiệu tu luyện một ngày bằng một năm,
thực lực Nhân tu thắng Địa tu, còn chẳng khiến người ta chú ý.

Thêm nữa, dưới ánh mắt cao tầng Cổ Huyền Tông, mà vẫn dám đưa bán công pháp,
không sợ bị đánh chết, thì nhất định là có môn đạo, nên một vài người kém hiểu
biết rất hăng hái chạy đến rối rít.

Trừ những đó ra, hầu hết kẻ biết chuyện cùng Cổ Huyền Tông đệ tử canh phòng
xung quanh, thì người đen mặt đen mày, kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Bởi vì lão già lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt hèn mọn, bên má giữ chùm râu dê
kia đích thực nổi danh Ô Nha thành. Lão lừa đảo Cổ Đại Đức. Cổ Đại Đức thân
phận thế nào, có vai trò gì ở Cổ Huyền Tông chẳng ai biết. Nhưng mà gần mười
năm qua, lão ta vẫn lượn lờ ở khắp các ngóc nghách Ô Nha thành lừa bán công
pháp. Ban đầu nhiều người ham hố mua phải, ai ngờ trúng ngay hàng giả hàng kém
chất lượng, muốn tìm lão tính sổ mà chưa làm được gì. Đôi người đem oan uổng
lên báo với Cổ Huyền Tông đòi công đạo, nhưng mà tông môn cứ thế dửng dưng mắt
nhắm mắt mở. Đâm ra lão ta cứ thế nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lừa đảo biết
bao chú nai tơ.

Đang lúc mấy tên ngây thơ thiếu niên hỏi han giá cả, thì bỗng nhiên từ ngoài
xông vào hai gã thiếu niên, vọt tới bao vây lão, trợn mắt trợn mũi, nhìn hằm
hằm.

Tiểu Cửu xăn xăn ống áo, giương nanh giơ vuốt quát:

“Ngươi cái lão lừa gạt cuối cùng để bọn ta tìm được”

Cơ Diêm mắt cũng phun ra lửa, gằn giọng: “Lão lừa đảo, mau mau đem trả tiền
lại cho chúng ta, nếu không hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ”

Hèn mọn lão giả đang hí hoay chào hàng, nhìn lên, lập tức nhận ra rồi hai chủ
tớ Cơ Diêm, trong lòng nhất thời lộp bộp một cái, đôi mắt xoay tròn, làm bộ
oan uổng hỏi:

“Hai vị tiểu ca vì sao nói lời thương tâm, ông lão ta đây chưa từng gặp qua
các ngươi bao giờ”

“A” Cơ Diêm thở phì phì, từ túi trử vật xách tới một cuốn vừa xấu vừa bẩn
quyển sách, ném sang phía lão mắng:

“Ngươi còn chối cãi, cái này phá bí kíp là ta hôm qua mua của ngươi ở thành
đông, rõ ràng bán hàng giả, mau mau trả tiền lại đây”

“Đúng, đúng 800 Nguyên thạch mau trả cho chúng ta”

Hèn mọn lão giả híp mắt cầm lấy quyển sách đọc đọc, làm bộ trầm ngâm thở dài
than:

“Hazz hai vị tiểu ca thật sự mua phải sách lậu rồi, đây là hàng nhái trung
quốc, nhái sách của ông lão ta, sách của ông lão là hàng Việt Nam chất lượng
cao, tiểu ca cần phải biết nhìn kẻo bị mắc bẫy. Thời đại hiện nay có nhiều
người vô nhân tính, chuyên đi bán hàng giả hàng nhái a nha”

Lão giả thâm tình nhắc nhở xong, biểu hiện lập tức biến đổi sang thần thần bí
bí, từ trong quần áo lấy ra một cuốn sách khác, vẻ mặt bí ẩn nói:

“Đây mới là Cổ Huyền Chân Kinh thật, lão phu lấy giá 1000 nguyên thạch, hai vị
tiểu ca thỉnh xem”

Cơ Diêm bị lão đánh lạc hướng, đưa tay cầm lấy cuốn sách, muốn xem xét. Mà
Tiểu Cửu bên cạnh đã túm lấy lấy bóp chặt, hằm hằm nhìn lão:

“Lão già đáng chết, lại muốn lần nữa xúi bậy nhà ta công tử, xem ta hôm nay
thật tốt dạy dỗ ngươi một phen”

“A” Cơ Diêm bị nhắc nhở mới ngỡ ngàng, thẹn quá hóa giận nghiến răng.

“Hừ suýt nữa bị bưng, Tiểu Cửu đánh cho ta”

Hèn mọn lão giả thấy không thể ba hoa được nữa, thầm hô đáng tiếc, chưa đợi
hai chủ tớ nhà họ Cơ gây khó dễ, bỗng giơ tay chỉ về Tiểu Cửu hô lớn:

“Mọi người Cổ Huyền Chân Kinh ở trong tay hai vị tiểu đệ này, ai cướp đoạt
được là của ai”

Tất cả vây quanh đám thanh niên tài tuấn đều dồn dập nhìn cuốn sách trong tay
Tiểu Cửu, nồng nhiệt tham lam. Nhao nhao xông đến tranh cướp, mà Cơ Diêm cùng
Tiểu Cửu bị bất ngờ chen lấn xô đẩy, sau hồi lâu vất vả luồn lách mới chui
được ra khỏi đám đông. Cả hai mặt mày nhem nhuốc, tóc tai bù xù, quần áo lộn
xộn, nhìn nhau tức đến lộn ruột.

Nhìn xung quanh cái kia hèn mọn lão giả đã vô ảnh vô tung.

Tiểu Cửu dậm chân đạch đạch hô: “Công tử tức chết em rồi”

Cơ Diêm cũng nghiến răng nghiến lợi: “Sau này gặp được ta sẽ không tha cho lão
đâu hừ hừ”

Bấy giờ, tại phía xa cách chừng vài trăm trượng trương, ở một đám thanh niên
khác, hèn mọn lão giả lần nữa xuất hiên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lẩm bẩm:

“Nguy hiểm a, nguy hiểm a, thiếu chút nữa bị bắt rồi, mà hai cái tiểu nha đầu
kia bám dai như đỉa, chỉ 800 Nguyên thạch thôi cũng phải đuổi giết ông lão ta,
thật là hẹp hòi quá mà”

Tự mình than thân trách phận chốc lát, hắn bỗng híp mắt quan sát đang đứng lạc
lõng giữa đám đông tên áo lam thiếu niên. Vội vàng bước đến, kéo áo hắn cười
bỉ ổi hỏi:

“Tiểu ca, ta thấy ngươi ấn đường sáng sủa, tư chất nhất lưu, dáng người thanh
tú, chính là thiên tài vạn năm có một, phải là đang muốn gia nhập Cổ Huyền
tông hay không, ông lão ta bán Cổ Huyền Chân Kinh, 2000 Nguyên thạch một bản,
chỉ cần tu tập hết ở đó, đảm bảo tiểu ca nhanh chóng trở thành đệ tử chân
truyền”

“Nha, ngươi thật bán Cổ Huyền Chân Kinh” Áo lam thanh niên cười thú vị, tinh
tế đánh giá lão giả.

“Hì hì” Lão giả hèn mọn cười hắc hắc, từ trong áo bí mật lấy ra cuốn sách cũ
nát, ngó nghiêng xung quanh mới thấp giọng rỉ tai:

“Sách này ông lão ta từ Cổ Huyền Tông tàng kinh các lấy trộm đến, vốn tính tu
luyện nhưng mà tuổi già sức yếu, tu rồi cũng phí công mới đem đi bán, ta và
tiểu ca vừa gặp đã quen, mới hạ giá để cho ngươi, tiện nghi tiểu ca đây, hắc
hắc”

“Ồ” Thanh niên áo lam càng nghiền ngẫm, từ tay lão giả cầm quyển sách lật vài
trang, tỏ vẻ rất hứng thú.

Người áo lam kia chính là Chu Phàm, hắn đang nhàm chán xem hội trắc thí, không
nghĩ hèn mọn lão giả tự dưng xông đến tiếp thị.

Chu Phàm lật đi lật lại quyển sách, thâm vị ý trường nói:

“Ta lấy quyển sách này…”

“Ha ha tiểu ca ánh mắt thật tốt” Lão giả cười híp mắt.

“…nhưng ta chẳng mang tiền” Hắn cười cợt xoay xoay cuốn sách.

Lão giả sắc mặt hơi đanh, chợt nở nụ cười, hàm răng vàng khè tỏa sáng, nói:

“Tiểu ca đây là đang đùa sao”

Chu Phàm lắc đầu, ngữ khí chân thật: “Ta thật không mang tiền, nhưng ta biết
rất nhiều cố sự, ta sẽ kể cho ngươi một cái cố sự, ngươi bán ta quyển sách
này”

Lão giả nghĩ nghĩ chút, bảo:

“Ông lão ta rất thích nghe cố sự, nhưng chẳng phải cố sự nào cũng muốn nghe,
nếu tiểu ca kể được cố sự hay, ta bán quyển sách kia cho ngươi”

Nghe lão giả nói thế, xung quanh mấy người dồn dập chú ý.

Chu Phàm cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía đông nam Thương Hàn sơn, ngưng giọng
bắt đầu kể:

“Ngàn vạn năm trước, tại Cửu U cốc, có cái âm hồn bất tán….”

Lời hắn vừa vang lên, xung quanh thêm vài người nữa cũng hữu tâm nghe ngóng.

Mà hèn mọn lão giả, hai mắt lóe lên, sắc mặt bớt cợt nhả chuyển chăm chú.

“………….cái âm hồn đó, bị người nguyền rủa vĩnh sinh bất tử, tuyên cổ tồn tại,
nhưng mà nó không thể sống, không thể đoạt xá cũng chẳng thể luân hồi. Âm hồn
đó bi phẫn, nó bay khỏi Cửu U cốc, nó nhập Cổ Địa, nó xông Hung vực, nó bay
lên Tiên thành..bát hoang, tứ hải nơi nào nó đều đi qua. Nó muốn tìm kiếm thứ
gì đó, muốn làm rõ điều gì đó, đến cuối cùng…”

“Cuối cùng làm sao, nó tìm kiếm được chưa, làm rõ được chưa?” Mọi người dồn
dập chờ mong.

“Nó đang tìm” Chu An ở miệng.

Ẹc, đám người cảm thấy xám xịt quay đầu đi chỗ khác. Tưởng cái gì to tát huyền
bí cố sự, thì ra lại là chuyện vớ vẩn. Ai cũng cảm thấy phí mất thời gian lắng
nghe hắn nói linh tinh.

Bọn người xì mũi nhàm chán, nhưng mà lôi thôi lão giả chợt hai mắt tinh quang,
nhìn kỹ hắn khẽ hỏi như rất hào hứng:

“Người kể xong chưa”

“Xong rồi”

“azzz” Lão giả thất vọng.

Chu Phàm bình thản xem xét cuốn sách, lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi lão giả:

“Ngươi xưng hô thế nào?”

“Cổ Đại Đức”

“Họ Cổ, ngươi là người của Cổ Huyền Tông?”

“Chính vậy”

Lão giả thành thật gật đầu.

Chu Phàm thâm ý nhìn lão, thầm đoán đôi chút lai lịch của lão ta, hỏi tiếp:

“Hiện nay đế triều nào thống nhất thiên hạ”

“Thần Vũ Đế Triều”

Nghe Cổ Đại Đức trả lời, Chu Phàm sắc mặt hòa hoãn vài chút. Năm đó khi thiên
hạ quy tụ, Thần Vũ Đế triều thành lập, hắn tụ tập khí vận suy diễn Vọng phách,
rồi trở về Cửu U cốc dung hợp tam hồn thất phách. Hôm nay đi ra những tưởng
thời đại đã biến thiên, không ngờ Thần Vũ Đế triều vẫn còn tồn tại, xem chừng
thời gian dung hợp không quá lâu.

Chỉ là lão giả chợt nhắc thêm:

“Thần Vũ Đế triều tuy còn tồn tại, nhưng thực lực suy bại, co rút ở Đông Hoang
hẻo lánh”

“Ồ” Chu An nhíu mày, nhìn lão giả, biểu thị hắn nói tiếp:

“Gần vạn năm trước, Thần Vũ Đế Tôn đang ở đỉnh phong lúc bỗng nhưng biến mất,
thiên hạ truyền lời rằng hắn đã chết, từ đấy Thần Vũ Đế triều chèo chống thêm
vài nghìn năm thịnh vượng mà suy bại, đến nay, đế triều tên gọi chỉ còn trên
danh nghĩa”

Chu Phàm thở dài, thiên hạ Đế triều có thịnh có suy, nếu không có người mạnh
mẽ chống đỡ thì bao nhiêu cơ nghiệp rồi sẽ suy tàn. Giống như Thần Vũ Đế Triều
kéo dài hơi tàn đến hôm nay đã tốt lắm rồi.

Thần Vũ Đại Đế vì sao biến mất, đã chết hay chưa, hắn hay là muốn biết. Năm ấy
Thần Vũ đại đế vì hắn dung hợp thần hồn mà bỏ ra to lớn công sức, mình thu
được sự sống trở về nên canh chừng hắn hậu nhân một hai.

Nghĩ ngợi chốc lát, Chu Phàm hỏi tiếp: “Ngươi hiện tại sống ở đâu”

“Cổ Huyền Tông, Thần Vũ phong”

“Thần Vũ phong” Chu Phàm cười thâm vị ý trường, bảo:

“Ta sẽ ở chỗ đó, ngươi dẫn ta đi”

Cổ Đại Đức không từ chối, quay người bước chân trước chầm chậm dẫn đường. Chu
Phàm làm vạn năm lão quái, mà Cổ Đại Đức cũng là lão bất tử kiến thức quảng
đại. Hai người vừa gặp đã có đôi chút suy đoán về thân phận của nhau, nhưng Cổ
Đại Đức không dám đoán bừa, mà hắn thì chẳng hề để ý. Cổ Đại Đức ở Cổ Huyền
Tông thân phận thần bí ghê gớm ra sao, đều chưa đủ để hắn ghé mắt.

Hai người lẳng rời khỏi đám đông nhập môn thí sinh, Cổ Đại Đức đi trước, Chu
Phàm đi sau, chẳng ai nói lời nào.Bỗng nhiên vào lúc này từ đằng sau vang lên
tiếng hô thanh lãnh:

“Chờ đã”


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #4