Ô Nha Cẩu, Vũ Yêm Chung


Người đăng: manthien

Con chó toàn thân khí tức mạnh mẽ, chạy đến đâu không gian tựa hồ nhộn nhạo
tới đó. Chu Phàm nheo mắt, cảm giác quen quen. Mà hắc cẩu lững thửng chập
choạng dừng trước mặt hắn, hai mắt to như ống đồng cũng nhìn chằm chằm.

Lúc lâu sau, Chu Phàm mới bật cười nghĩ ra, con này to lớn cự thú, chính là
năm xưa cái kia ốm yếu hắc cẩu. Ngày trước, hắn cùng Thần Vũ Đế Tôn trở về Cửu
U cốc, đi ngang Thương Hàn sơn mạch, bắt gặp tên tiểu ăn mày đang ra sức bảo
vệ nhà mình chó nhỏ khỏi đàn sói. Thần Vũ Đế Tôn thương tình, thu làm đệ tử ký
danh, truyền chút y bát, mà Chu Phàm thấy chó nhỏ trung tâm, thụ nó bộ yêu tu.

Không nghĩ thời gian trôi qua, tuế nguyệt luân chuyển, một giấc ngủ say tỉnh
dậy, con chó nhỏ hôm nào đã trở mình thành Đại Yêu, đứa ăn mày ốm yếu xưa kia
cũng vang danh nhất phương lão tổ.

Ngắm nghía già nua đại cẩu, khí huyết gần suy bại, chẳng sống được mấy năm.
Chu Phàm bình tĩnh tâm tình mang vài phần gợn sóng, yêu thú tuổi thọ gấp mười
lần nhân loại, nhưng tu luyện chậm chạp hơn rất nhiều. Đầu này đại cẩu sống
hơn vạn năm, vẫn chưa đột phá Hoàng tọa, tuổi thọ đã đến gần cuối, sẽ phải
tiến nhập luân hồi chuyển thế ngay thôi.

Cự cẩu đôi mắt trầm, cố giương mi trìu mến, chợt nhắm chợt mở, hiền lành uông
uông kêu vài tiếng.

Chu An cười cười, đưa tay sờ sờ cái mỏm, vỗ vỗ to lớn đầu lâu bảo:

“Về đi, về đi”

Cự Cẩu tựa hồ không muốn, quấn quýt uông uông thêm mấy tiếng tha thiết, kính
cẩn cúi đầu như hành lễ, rồi mới lưu luyến trở về hang động. Nó phải tiếp tục
ngủ say, nó đã già cả quá rồi, nếu hoạt động nhiều sẽ càng nhanh mất mạng. Hôm
nay trong cơn mê mang tỉnh giấc, gắng gượng chạy đi, là bởi vì cảm nhận được
một loại khí tức quen thuộc, một loại khí tức làm nó kính ngưỡng, đã rất lâu
rất lâu trước đó, mà nó chưa từng quên, nên dù rằng mệt mỏi vẫn lê mình tiếp
đón.

Đại cẩu đi mất, Chu Phàm hít hơi cảm thán. Ô Nha Cẩu chỉ gặp qua hắn một lần,
vậy mà còn nhớ rõ như thế, tri ân thường báo đâu chỉ mỗi con người mới biết,
xem chừng lần này trở về, ta lại có thêm một vị cố nhân.

Nhìn biểu hiện vừa rồi của Hắc cẩu, đứng bên cạnh lôi thôi Cổ Đại Đức chợt lóe
lên vẻ kỳ dị. Lão nhưng biết rõ Hắc cẩu lai lịch, chính là năm đó đi theo Cổ
Huyền Lão tổ chính chiến bát phương Ô Nha Cẩu, nay tọa trấn Cổ Huyền Tông, hộ
tông thần thú. Bởi vì nó mà sau khi Cổ Huyền Lão tổ tọa hóa, Cổ Huyền Tông vẫn
luôn thịnh vượng, chẳng mấy ai dám đánh chủ ý.

Ô Nha Cẩu bình thường đều lâm vào ngủ say, có khi hơn mười hai mươi năm mới
rời động tắm nắng đôi lần, lão trấn thủ Thần Vũ phong suốt mấy trăm năm, vậy
mà lần đầu tiên gặp nó thân thiết với một người như vậy. Nhưng sau khi nghĩ
tới hắn mập mờ thân phận, mọi bất ngờ đều trở thành chuyện đương nhiên.

Chu Phàm mặc kệ lão nghĩ ngợi, tiếp tục hướng đỉnh núi mà đi.

Thần Vũ phong đỉnh tương đối hoang vắng, không giống như mấy phong khác. Trên
núi chỉ lưa thưa dăm bụi hắc tiết trúc, ba gian tiểu viện dựng đơn sơ, bên
ngoài vách đá treo khẩu chuông lớn, xa xa đối diện là tối om hang động, nơi Ô
Nha Cẩu ngủ say.

Nơi đây nguyên khí mỏng manh, cảnh vật thưa thớt, so với ngoại môn khu vực còn
tồi tàn hơn. Nhưng Chu Phàm, thật chẳng hề xoi mói. So với nhộn nhịp nhân khí
nơi, cô sơn viễn ảnh cùng hắn vẫn là hợp hơn.

Cổ Đại Đức sắp xếp cho hắn vào ở một gian nhà lá, rồi chả quản gì nữa mà bỏ
đi. Lão giả này làm việc thần thần bí bí, hẳn là đến Ô Nha thành lừa lọc bán
công pháp rồi cũng nên.

Chu Phàm nhìn thoáng qua xung quanh, chậm rãi đi đến khẩu màu đen chuông lớn,
định sờ thử.

“Vị kia sư đệ, xin khoan gõ chuông”

Liếc mắt chỉ gặp đằng sau từ gian nhà nhỏ thứ ba, đi ra một tên cao lớn thanh
niên niên, làn gia ngăm đen, khuôn mặt thô hào chất phác.

“Vì sao không được gõ”

“Chuông kia là Cổ Huyền Chuông, chỉ những lúc đại sự mới được gõ, địch đánh
đến gõ ba gõ, đăng lâm chưởng môn gõ sáu gõ, mà tế bái Thần Vũ Đại đế thì gõ
chín gõ”

To cao thiếu niên trả lời.

Chu Phàm gật đầu, từ bỏ đi đụng chạm vào chuông mà quay sang gã cao to đen hôi
thanh niên này. Hắn hơi chút hiếu kỳ, ngọn này cô phong ngoài Cổ Đại Đức, thế
nào còn có một người.

Nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

Chất phác thiếu niên gãi đầu, hơi không có ý tứ bảo: “Sư phụ gọi ta là Cổ Đại
Ngưu”

“Cổ Đại Ngưu, thật thú vị tên, ta là Chu Phàm” Chu Phàm gật đầu tự giới thiệu.

“Vị sư đệ..à Chu Phàm huynh đệ có phải là đệ tử mới nhập môn của lão đầu tử?”
Cổ Đại Ngưu hỏi. Gã ngụ ở ngọn núi này hai mươi chục năm, hôm nay lần đầu tiên
gặp mình sư phụ dẫn người về, đoán rằng lão đầu tử thu thêm nhị đệ tử, nên khá
hào hứng.

“Không phải” Chu An lắc đầu, theo như Cổ Đại Đức tiết lộ, Thần Vũ phong đời
đời nhất mạch thủ phong giả, nhân số ít ỏi, Cổ Đại Ngưu xem ra là phong chủ
đời tiếp theo. Nhìn qua chừng hai mươi tuổi, tu vi chỉ Nhân Tu năm tầng, song
toàn thân man khí to lớn nồng đậm. Ừm xem như một hạt giống tốt.

Nghe hắn chẳng phải đệ tử mới, Cổ Đại Ngưu hơi thất vọng nhưng khi nghe hắn sẽ
chuyển đến sống ở đây, liền trở lại vui vẻ. Nhanh chóng đến bắt chuyện, kể lể
với hắn mọi thứ ở Thần Vũ phong. Nói nhiều nói dai thì chốt hết tất cả cũng
chỉ liên quan đến Ô Nha Cẩu cùng Cổ Huyền Chung. Chu Phàm bên cạnh, gật đầu từ
tốn chưa vội cắt ngang.

Cổ Đại Ngưu trở về phòng tu luyện xong rồi, Chu Phàm không hề nhàn rỗi, tự tay
đem chính mình nhà nhỏ quét tước một lần, lại đem xung quanh Thần Vũ phong
hoàn cảnh dọn dẹp một phen. Vốn tiêu điều hoàn cảnh trở nên khá khẩm hơn đôi
chút.

Chu Phàm làm việc, ngay ngắn trật tự, nếu là có ngoại nhân ở đây, thật là có
chút ít không thể tin được rằng hắn chỉ là một cái khoảng chừng mười sáu tuổi
thiếu niên. Bởi hắn làm việc thong dong lão thành, cùng hắn tuổi tác bề ngoài
hoàn toàn không hợp.

Một phen vất vả về sau, sắc trời gần muộn, Chu Phàm cũng là vừa mệt vừa đói,
hắn đặt mông ngồi ở trước cửa. Chăm chú quan sát treo đơn độc ở vách núi
chuông lớn.

Hắc chuông bấy lâu nay bị người dùng làm vật trang trí, gõ gõ khi cần, sao mà
đại tài tiểu dụng. Phải biết rằng chiếc chuông kia là một kiện mạnh mẽ pháp
khí, tên gọi chẳng phải Cổ Huyền Chung mà là Vũ Yêm Chung.

Vũ Yêm Chung năm xưa vốn là bảo khí mà Thần Vũ Đế Tôn từng dùng qua, sau khi
thành đạo thì thấy ít tác dụng mới tặng cho tên ký danh đệ tử Cổ Huyền, xem
như quà bái sư.

Chung này tuy không phải thần khí thánh khí gì cả, nhưng bên trong ẩn chứa vài
loại thần thông của Thần Vũ Đại Đế, chỉ cần kích phát những thần thông ấy, thế
gian mấy ai chống đỡ được.

Có lẽ ngày trước Cổ Huyền tiểu tử đem Vũ Yêm Chung treo ở đây, muốn làm hộ
tông thần khí, nhưng mà đời sau đệ tử lại lãng quên của nó tác dụng, biến
thành vật nghi lễ.

Chu Phàm đoán vậy mà ngán ngẩm, cơ nghiệp cha ông xây dựng, hay là muốn con
cháu bảo tồn, con cháu nếu vô năng, thì dù cơ nghiệp lớn đến đâu đều sẽ hư hao
mà thôi.

…………………….

Trời chuyển đêm, ở trung tâm sơn mạch một ngọn núi lớn, mây mù giăng đầy. Nơi
đây linh khí đậm đặc, gần như hóa vụ, cảnh trí tươi tốt tựa hồ nhân gian tiên
cảnh.

Ở trong đại điện rộng lớn vàng son, ngồi trên bảo tỏa một tên trung niên nam
tử nhíu mày, hắn giọng nói trung khí mười phần, không giận tự uy khiến bên
dưới báo cáo gã chấp sự run run:

“Bẩm báo chưởng môn, Ô Nha Cẩu đại nhân hôm nay tự dưng thức giấc”

“Tự dưng thức giấc..Ô Đại Nhân ra ngoài làm những gì?” Quách Đại Sơn vuốt chòm
râu hỏi.

“Bẩm, Ô Đại nhân đi gặp hai người”

“Hai người?”

“Là Cổ Bát Gia cùng một tên thiếu niên áo lam”

Hử, quách Đại Sơn thiêu mi. Cổ Đại Đức vốn là nhất mạch thủ hộ Thần Vũ phong,
lai lịch to lớn, sống đã mấy trăm năm. Chỉ có điều lão già này tính cách điên
điên khùng khùng, suốt ngày thần thần bí bí, mấy năm trước xuống Ô Nha thành
bán Cổ Huyền Chân Kinh giả. Khiến mặt mũi môn phái ném vào hố phân, chỉ là vì
ngại lão ta thân phận mà hắn phải mắt nhắm mắt mở để yên chuyện. Hôm nay Cổ
Đại Đức không đi buôn hàng giả hàng nhái, lại dẫn về một người thiếu niên,
thậm chí còn khiến ngủ say Ô Nha Cẩu thức giấc.

Nghi vấn trùng trùng, nhất định có gian tình, Quách Đại Sơn nghĩ ngợi chốc lát
rồi phân phó.

“Mau cho người điều tra thân thế của áo xanh thiếu niên kia”

“Hồi chưởng môn, ta đã cho người điều tra, hắn tên Chu Phàm, ngoại môn đệ tử
nhập môn ba năm, hơn nữa hắn còn thân phận khác…”

“Thân phận gì?”

“Hắn là đệ tử dòng chính của Chu Thị Vương tộc”

ồ, Quách Đại Sơn vuốt râu, đôi mắt thâm trầm điểm vài tia tinh quang, đệ tử
dòng chính của Chu thị vương tộc lại trà trộn làm ngoại môn đệ tử ở Cổ Huyền
tông có mục đích gì. Việt quốc võ giới tồn tại mấy cái thế lực nhất lưu, mà
Chu thị là một trong những thế lực lớn đó, đem so với Cổ Huyền Tông đều chẳng
kém mảy may.

“Người kia vốn sinh ra ở dòng chính Chu thị, chỉ vì tư chất kém cỏi, tính tình
cứng đầu khó ưa, ba năm trước gây nên sự kiện lớn, bị trục xuất gia môn, đến
tông ta, xưa nay tu luyện rất an phận, chẳng hiểu vì sao lại bắt gặp Cổ Bát
Gia, được dẫn lên Thần Vũ Phong”

“Ừm, tiếp tục quan sát, nếu có gì bất thường phải báo cho ta ngay”

“Vâng?”

Hắn quay sang hỏi tên chấp sự khác:

“Hôm nay tình hình trắc thí như thế nào”

“Hồi tông chủ hôm nay trắc thí tuyển được năm trăm đệ tử ngoại môn, 80 mươi đệ
tử nội môn, có năm người tư chất xuất chúng được các vị trưởng lão thu làm đệ
tử chân truyền”

“Ừm” Quách Đại Sơn vuốt râu tương đối hài lòng, ngày đầu tuyên tuyển bạt mà
tìm được chừng ấy nhân tài đã là tốt lắm rồi. Chợt thấy tên chấp sự muốn báo
rồi thôi, không vui hỏi:

“Còn chuyện gì?”

“Bẩm tông chủ, hôm nay trong buổi trắc thí, Cổ Bát Gia lớn tiến muốn bán sách
gây náo loạn”

Nghe thế, họ Quách bất lực khoát tay, bao nhiêu năm rồi lão đầu tử làm loạn đã
quen, cần gì phải phí công quan tâm.

“Còn nữa, là thánh nữ cùng một người có quan hệ không minh bạch”

“Ừ, hắn là ai”

“Hắn là Chu Phàm, ngoại môn đệ tử, đã từng có hôn ước cùng thánh nữ”

Quách Đại Sơn xoa xoa trán, hôm nay bao việc, đều liên quan đến gã Chu Phàm
kia, nhắm mắt khoát tay, khẽ để hai cái từ này lưu trong lòng.


Bá Tuyệt Cửu Trọng Thiên - Chương #6