Bắt Nạt Kẻ Yếu Nhất (3)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

“Coi nào, mau đứng lên. Tới giờ luyện tập vui vẻ rồi nhé.”

Hiyama, Nakano, Saitou, Kondou – bốn người bọn chúng đã vây quanh Hajime. Cậu
đứng dậy, nghiến răng đầy chán nản.

“Gua!”

Ngay lập tức, cậu lãnh một cú đánh mạnh từ phía sau lưng. Kondou đã dùng vỏ
kiếm để tấn công cậu. Hajime la lên, người ngã dúi về phía trước, nhưng chúng
vẫn tiếp tục truy kích.

“Ơ kìa, sao mày lại ngủ thế? Bùng cháy lên nào ~ Ta ra lệnh thiêu kích nơi
này, ‘Hỏa Cầu’.”

Nakano vừa phát động ma thuật thuộc tính hệ hỏa, “Hỏa Cầu.” Không thể đứng dậy
ngay vì lưng vẫn còn đau sau khi ngã xuống, Hajime đành liều mạng lăn người
sang một bên để né tránh. Nhưng căn ngay đúng thời điểm đó, Saitou cũng phát
động ma thuật của mình.

“Ta ra lệnh phong kích nơi này, “Phong Cầu’.”

Luồng gió nổi lên táp thẳng vào bụng Hajime, khiến cậu văng qua một bên ngửa
mặt lên trời. “Ối”, cậu gập người đau đớn kêu lên, miệng ói ra mật xanh mật
vàng.

Ma thuật mà bọn chúng phát động chỉ là loại ma thuật một nhịp cấp độ thấp. Tuy
nhiên uy lực của chúng vẫn thừa sức nốc ao một võ sĩ chuyên nghiệp, một phần
là vì năng khiếu ma thuật khá cao của bọn Hiyama cộng thêm chúng được cung cấp
các Tạo Tác trung gian có khắc trận địa ma thuật tương ứng hỗ trợ.

“Ôi, sao yếu dữ vậy nè? Nagumo à ~, mày có nghiêm túc thật không đó?”

Vừa nói, Hiyama vừa tống thêm một cú đá vào bụng của Hajime, lúc này vẫn đang
cúi gập mình. Cậu cố gắng kìm nén cái cảm xúc buồn nôn vẫn đang chực trào lên
khỏi cổ họng.

Việc bắt nạt Hajime đội lốt hỗ trợ luyện tập vẫn tiếp tục thêm một lúc sau đó.
Hajime gồng mình chịu đựng cơn đau trong lúc tự hỏi tại sao bản thân lại yếu
đến vậy. Nói cho cùng, dù không phải là đối thủ của chúng thì cậu cũng phải
đánh trả chứ không thể nằm im chịu trận như thế này được.

Tuy nhiên, ngay từ nhỏ Hajime vốn không phải kiểu người thích gây hấn, đối
địch và nuôi dưỡng ác ý với người ngoài. Thế nên mỗi khi có tranh chấp, cậu
luôn tìm cách nhường nhịn đối phương. Nếu có thể chịu nhẫn nhục thì cậu nghĩ
mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh chóng, và điều đó tốt hơn là gây thù chuốc oán
với kẻ khác.

Mẫu người như Hajime trong mắt nhiều người có thể xem là hiền lành, nhưng số
còn lại cho rằng cậu thật thảm hại. Ngay cả Hajime cũng không biết mình rơi
vào nhóm nào nữa.

Khi cơn đau Hajime chịu đựng sắp vượt quá giới hạn, giọng một cô gái đầy giận
dữ vang lên đột ngột.

“Các cậu đang làm gì vậy!?”

Nghe thấy giọng nói đó, vẻ mặt Hiyama và đồng bọn như muốn kêu lên, “Chết
cha!” Và đúng là chết thật, bởi vì giọng nói đó xuất phát từ Kaori – cô gái mà
nhóm Hiyama thầm yêu trộm nhớ. Và không chỉ có mỗi cô ấy, còn có cả Shizuku,
Kouki và Ryuutarou ở phía sau nữa.

“Làm gì có. Tớ không muốn có hiểu lầm gì ở đây đâu. Chỉ là bọn tớ đang huấn
luyện đặc biệt Nagumo thôi mà...”

“Nagumo-kun!”

Phớt lờ lời biện minh của Hiyama, Kaori liền chạy tới chỗ của Hajime đang gập
mình ho sặc sụa. Ngay khoảnh khắc trông thấy tình cảnh của cậu, Kaori chẳng
thiết tha gì tới nhóm Hiyama nữa.

“Huấn luyện đặc biệt? Theo như tớ thấy đây chỉ là tấn công đơn phương mà
thôi.”

“Làm gì có, chuyện ấy...”

“Biện hộ giỏi đấy. Cho dù Nagumo không thích hợp để chiến đấu thì chúng ta vẫn
là bạn cùng lớp của nhau. Đừng bao giờ tái diễn chuyện này thêm lần thứ hai.”

“Nếu mấy cậu rảnh rỗi đến vậy thì sao không tự mình rèn luyện chứ?”

Bị công kích từ ba phía đầy mãnh liệt, Hiyama và đồng bọn đành cười bịp bợm
giả lả rồi đánh bài chuồn khỏi nơi đó. Kaori dùng ma thuật hồi phục để điều
trị cho Hajime.

“C-Cảm ơn. Shirasaki-san. Cậu đã cứu tôi.”

Trước nụ cười gượng của Hajime, Kaori lắc đầu nguầy nguậy như chực khóc.

“Lúc nào cậu cũng phải chịu đựng những chuyện như thế này sao? Nếu vậy thì
mình sẽ...”

Kaori nhìn về phía nhóm Hiyama vừa rời khỏi với thái độ căm giận. Hajime liền
mau chóng ngăn cô lại.

“Không, không phải lúc nào cũng như thế! Tôi ổn mà, cậu không cần lo lắng
đâu.”

“Nhưng...”

Kaori không hoàn bị thuyết phục trước chữ “Ổn” của Hajime, nhưng vẻ mặt tươi
cười của cậu rốt cuộc cũng khiến cô miễn cưỡng bỏ qua mọi chuyện.

“Nagumo-kun, nếu có chuyện gì thì đừng ngần ngại nói ra. Nhất định Kaori sẽ
hiểu cho cậu.”

Shizuku, ở bên cạnh Kaori nét mặt căng thẳng, nở một nụ cười gượng gạo với
cậu. Hajime cảm ơn cô ấy. Tuy nhiên, người tạt một gáo nước lạnh vào cuộc trò
chuyện sau đấy là một nhân vật mang phẩm chất anh hùng.

“Nói vậy chứ bản thân Nagumo cũng phải nỗ lực hơn nữa. Cậu không thể dùng sự
yếu đuối của mình để biện hộ cho việc không cố gắng trở nên mạnh mẽ được. Nếu
mình nghe không nhầm thì những lúc không luyện tập, cậu toàn cắm đầu vào thư
viện để đọc sách. Nếu là mình, mình sẽ chuyên tâm rèn luyện trong những lúc
rảnh rỗi để có thể trở nên mạnh mẽ, cho dù chỉ là một chút. Nếu Nagumo chịu
khó nghiêm túc thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều đấy. Có lẽ bọn Hiyama cũng chỉ
muốn sửa đổi tính cách thiếu chân thành của Nagumo mà thôi.”

Phản ứng của cậu trước cách diễn giải này là như thế nào? Ban đầu thì ngơ
ngác, nhưng Hajime nở một nụ cười cay đắng khi hiểu ra rằng Amanogawa giải
thích hành động của người khác như vậy vì cậu ta là một nhân vật tin vào tính
bản thiện của con người.

Lối suy nghĩ của Amanogawa có thể tóm gọn như sau: cậu ta cho rằng bản chất
con người không phải là xấu, thế nên khi đã nhìn nhận như thế thì cho dù họ có
làm gì cậu ta cũng đều nghĩ ra một lý do tương ứng, rằng đối phương hành động
vì một nguyên nhân tích cực nào đó không chừng!

Thực sự mà nói, lời của Kouki không có ác ý. Cậu ta chỉ đơn giản là đang thẳng
thắn khuyên bảo Hajime, người giờ đã chẳng còn chút hơi sức nào để mà hóa giải
mối hiểu lầm này. Bên cạnh đó, có nói gì với một kẻ không có chút hoài nghi ý
thức chính nghĩa của bản thân cho đến hiện tại thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Hiểu được toàn bộ mọi chuyện, Shizuku lấy tay che mặt và thở dài một tiếng,
rồi nhỏ giọng xin lỗi Hajime.

“Xin lỗi nhé. Kouki cũng không có ý xấu gì đâu.”

“Ahaha, ừm, tôi hiểu mà. Ổn cả thôi.”

Hajime đáp lại bằng một gương mặt tươi cười. Cậu đứng dậy, lấy tay phủi sạch
bộ quần áo lấm bẩn.

“Coi nào, đã bắt đầu phiên luyện tập rồi đó. Chúng ta đi chứ?”

Hajime hối thúc cả nhóm quay trở lại khu vực luyện tập. Trông thấy Kaori vẫn
còn đầy lo lắng, Hajime cố làm ra vẻ không quan tâm. Là một người con trai,
Hajime không thích việc dựa dẫm vào một người bạn gái cùng lớp một chút nào.

Trên đường quay trở lại khu vực luyện tập, Hajime buông ra một tiếng thở dài –
không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày. Tiền đồ của cậu quả thật quá sức
gian nan.

Sau khi phiên luyện tập kết thúc, như mọi khi thì sẽ là giờ dùng bữa tối và
khoảng thời gian tự do của mỗi người, thế nhưng hôm nay thủ lĩnh Meld giữ cả
hội lại muốn truyền đạt một thứ. Sau khi được tất cả học sinh đã chú ý đến,
thủ lĩnh Meld thông báo bằng một giọng táo bạo.

“Kể từ ngày mai, chúng ta sẽ đến ‘Đại mê cung Orcus’ thám hiểm nhằm bắt đầu
rèn luyện thực chiến cho các em cùng một lúc. Tất cả vật dụng cần thiết đều đã
được chuẩn bị sẵn, thế nên anh cần các em cân nhắc về việc vạch ra ranh giới
giữa luyện tập và rèn luyện thực chiến với quái vật ở ngoài kinh đô. Maa, nói
tóm lại, hãy phấn khởi lên đi! Nhớ nghỉ ngơi cho thoải mái hết ngày hôm nay
nhé! Thế thôi, giải tán!”

Sau khi truyền đạt xong, ông chú liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại đám học sinh
huyên náo ầm ĩ phía sau và Hajime đang đứng ở cuối hàng, mắt ngước nhìn lên
bầu trời xanh trên cao.

...Quả là gian nan quá sức thật.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #9