Bắt Nạt Kẻ Yếu Nhất (2)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Năng khiếu – theo một cách giải thích – là một khía cạnh thiên bẩm cho phép
lược bỏ một phần nghi thức. Lấy ví dụ, nếu bạn sở hữu năng khiếu của thuộc
tính hệ Hỏa, thì bạn không cần phải thêm yếu tố thuộc tính vào trong nghi thức
phát động – nghĩa là nghi thức sẽ được rút gọn. Điều này xảy ra là do bạn đã
bổ trợ hình ảnh cho nó. Thay vì phải thêm vào nghi thức như thông thường, bạn
có thể áp đặt thuộc tính hệ hỏa vào ma thuật bằng cách hình tượng ngọn lửa
trong lúc thực hiện phần niệm xướng.

Đa phần mọi người đều sở hữu cho mình một năng khiếu nhất định và nhờ đó có
thể xây dựng trận địa ma thuật có đường kính không quá 10 cm. Trong trường hợp
của Hajime, vì cậu không sở hữu năng khiếu, thế nên ngoài năm yếu tố cơ bản
cậu còn phải bổ sung thêm nhiều yếu tố khác vào nghi thức: tốc độ, quỹ đạo,
mức độ khuếch tán, khả năng hội tụ... Kết quả là, để có thể phát động “Hỏa
cầu” Hajime cần một trận địa ma thuật có đường kính xấp xỉ hai mét, khiến điều
này trở nên vô dụng trong thực chiến.

Tiện thể, trận địa ma thuật được chia thành hai loại: loại sử dụng giấy một
lần khá phổ biến, và loại chạm khắc trên khoáng vật. Loại đầu tiên hỗ trợ
nhiều dạng ma thuật song uy lực không mạnh vì chỉ dùng được một lần. Loại thứ
hai cồng kềnh và kém đa dạng hơn, song có thể tạo ra uy lực lớn và sử dụng bao
nhiêu lần tùy thích. Đó là ưu điểm và nhược điểm của mỗi loại. Tích trượng mà
bọn thần quan Ishtar cầm thuộc về loại sau.

Nói tóm lại, khả năng cận chiến của cậu – giống như trạng thái phản ánh – là
con số không. Năng khiếu ma thuật của cậu cũng là con số không. Thiên chức lẫn
Kĩ năng “Biến đổi” mà Hajime trông cậy thì lại hoàn toàn vô dụng do chỉ có thể
thay đổi hình dạng khoáng vật và chỉ hữu dụng trong sản xuất. Không có Tạo Tác
nào hỗ trợ “Biến đổi,” và những gì cậu được cung cấp chỉ là một đôi găng tay
có thêu trận địa ma thuật của phép “Biến đổi” mà thôi.

Thành quả tốt nhất cho tới hiện tại của Hajime là khiến mặt đất trồi lên chắn
đường hoặc thụt xuống làm hố bẫy. Tuy quy mô của “Biến đổi” dần được cải
thiện... nhưng nếu cậu không chạm tay trực tiếp vào đối tượng thì đây chỉ là
một thứ Kĩ năng không phát huy được sức mạnh. Chưa kể việc phải cúi người
trước mặt kẻ địch để có thể đặt tay lên mặt đất chẳng khác nào là một hành
động tự sát, thế nên hiệu quả trong thực chiến của Hajime vẫn không khác trước
là bao.

Đã hai tuần trôi qua, và hầu hết bọn học sinh đều kết luận cậu là một kẻ bất
tài. Hajime không còn cách nào khác ngoài việc thu thập tri thức như là một
cứu cánh... Cậu thấy mình không có tương lai, và điều đó khiến số lần thở dài
dạo gần đây của cậu chỉ có tăng chứ không giảm.

Đã có lúc trong khi ngắm nhìn bầu trời xanh qua khung cửa sổ thư viện, Hajime
tự hỏi bản thân không biết có nên làm một chuyến phiêu lưu không nữa. Cậu cảm
giác như mình sắp chạm tới cực hạn. Những suy nghĩ vẩn vơ về những nơi muốn
đến bắt đầu ám ảnh Hajime, khi mà cậu cố gắng tiếp thu tri thức từ các bài
giảng trong suốt hai tuần qua hơn ai hết.

Đúng như mình nghĩ, có lẽ mình muốn viếng thăm vương quốc của á nhân xem sao.
Một khi đã đặt chân đến thế giới khác thì bạn phải gặp cho bằng được một
kemomimi[10]. Tuy nhiên lãnh địa của họ lại nằm sâu trong “Thụ Hải”[11], và
ngoại trừ tầng lớp nô lệ thì ít ai có thể thấy một á nhân khác ở bên ngoài,
cũng vì họ luôn bị phân biệt đối xử.

Từ những gì cóp nhặt được, Hajime có thể hiểu á nhân là một chủng tộc không
được xem trọng. Căn bản là họ sinh sống khép kín trong phần sâu nhất của “Thụ
Hải Hartzena” nằm ở lục địa phía Đông trải dài từ Nam lên Bắc. Nguyên nhân
khiến họ bị đối xử phân biệt là vì họ hoàn toàn không sở hữu ma lực.

Truyền thuyết kể lại là ở Thời đại Thần linh, các vị thần – tiêu biểu là Eht –
đã sử dụng Thần đại Ma thuật để kiến tạo nên thế giới. Ma thuật ở thời đại này
được xem là một phiên bản thoái hóa của Thần đại Ma thuật. Do vậy có một quan
điểm mạnh mẽ tồn tại cho rằng ma thuật là một món quà của Thần linh ban tặng.
Và tất nhiên đó là điều mà Giáo hội Thánh đạo vẫn thường xuyên truyền dạy.

Niềm tin đó khiến loài người cho rằng tộc á nhân – vốn không thể sử dụng ma
thuật do không sở hữu ma lực – là một chủng tộc xấu xa bị Thần linh ghét bỏ.

Thế còn bọn quái vật thì sao? Chúng được xem là một lũ ác ma gieo rắc mầm tai
họa tự nhiên. Thế nhưng loài người lại không cho rằng quái vật nhận được ân
huệ từ Thần linh, mà đơn giản chỉ là một lũ thú hoang có hại. Hajime không
khỏi bị sốc trước cách giải thích đầy thuận tiện này.

Theo như cậu biết, tộc quỷ thờ phụng một vị thần khác với “Eht-sama” của Giáo
hội Thánh đạo, và quan điểm của chúng về tộc á nhân căn bản cũng tương tự tộc
người.

Tất cả thành viên của tộc quỷ đều sở hữu năng khiếu ma thuật cực cao, có thời
gian niệm xướng ngắn và trận địa ma thuật nhỏ; thế nên ma thuật chúng phát
động có hiệu quả vượt trội so với tộc người. Tuy số lượng không nhiều và chỉ
tập trung tại Vương quốc Quỷ chủng Garland ở trung tâm lục địa phía Nam, song
ngay cả một quỷ nhi cũng đã có thể phát động ma thuật công kích cực mạnh. Điều
đó khiến vương quốc này được xem là một quốc gia của các công dân chiến binh.

Tộc người xem tộc quỷ là kẻ thù truyền kiếp vì thờ phụng một vị thần khác (lời
dạy của Giáo hội Thánh đạo), và đối xử phân biệt với tộc á nhân không được
thần linh yêu mến. Tộc quỷ cũng giống như vậy. Tộc á nhân thì tạo cảm giác
muốn người khác tránh xa mình. Ba chủng tộc thực sự có bản sắc hết sức riêng
biệt.

Hmm, nếu Thụ Hải không ổn thì hay mình đến vùng biển phía Tây? Nhớ không nhầm
thì ở đó có một thành phố trên mặt biển gọi là Elisen. Không cho kemonimi thì
ta sẽ tìm các nàng tiên cá. Đó là sự lãng mạn của giới đàn ông chúng ta. Thêm
vào đó là mình cũng muốn thưởng thức các món hải sản nữa.

“Thành phố trên mặt biển Elisen” là một thành phố của á nhân nằm ở ngoài khơi
vùng biển phía Tây. Theo như được kể thì đây là nơi sinh sống của tộc người cá
và cũng là bộ tộc á nhân duy nhất được vương quốc chính thức bảo hộ. Nguyên
nhân là vì thành phố này là nguồn cung cấp tới tám phần mười mặt hàng hải sản
cho thị trường lục địa phía Bắc. Một lý do thật cảm động vượt qua những chông
gai phân biệt đối xử luôn được hô hào không ngớt đối với các á nhân khác.
Không hiểu sao khi nghe đến đây Hajime chỉ muốn đốp thẳng một câu tsukkomi vào
cái mớ bòng bong này mà thôi.

Tiện thể, trước khi đến được vùng biển phía Tây thì phải vượt qua “Đại sa mạc
Gruene.” Đại sa mạc này có “Công quốc Ancarge” - một ốc đảo vốn là nơi trung
chuyển trọng yếu – và “Hỏa diệm sơn Gruene.” “Hỏa diệm sơn Gruene” là một
trong số bảy đại mê cung.

Bảy đại mê cung được xem là những khu vực nguy hiểm nhất thế giới này. Một
trong số đó là “Đại mê cung Orcus” nằm giữa vùng tây nam vương quốc Haihiri và
đại sa mạc Gruene, và kế tiếp là “Thụ hải Hartzena” được nhắc đến khi nãy. Có
bảy đại mê cung nhưng tại sao lại chỉ nhắc đến ba? Lý do là vì sự tồn tại của
chúng được khẳng định nhờ vào các văn kiện cổ, thế nhưng cho đến bây giờ vị
trí cụ thể của chúng vẫn chưa được xác minh rõ ràng.

Hiện tại, những mục tiêu khả dĩ nhất nằm trong tầm ngắm bao gồm “Vực sâu
Raisen” phân chia đại lục địa thành hai phần nam bắc, và “Hang động Băng
tuyết” nằm sâu trong “Đồng tuyết Schnee” ở lục địa phía Nam.

Sa mạc thì có lẽ không ổn rồi... nếu đã vậy, đến nước này chỉ còn lại các nô
lệ ở Đế quốc... nhưng mình không có đủ dũng khí chứng kiến các kemomimi bị đối
xử tàn tệ được.

Đế quốc ở đây là ám chỉ “Đế quốc Hersha.” Đó là một quốc gia được thành lập
bởi các đoàn quân lính đánh thuê trong cuộc chiến tranh quy mô lớn với tộc quỷ
hơn ba trăm năm trước. Là một quốc gia quân sự tập hợp vô số các nhà phiêu lưu
mạo hiểm và lính đánh thuê hạng cao, đế quốc Hersha chủ trương “thực lực là
tối thượng” tạo nên hình ảnh của một đất nước mang màu sắc hắc ám.

Quốc gia này cũng là nơi sáng tạo ra cách sử dụng á nhân bằng phương thức nô
dịch. Đây cũng là nơi tập trung phần lớn các con buôn nô lệ.

Nằm giữa Đế quốc và phía đông vương quốc này là “Thành phố Thương nghiệp
Fyulen.” Đúng như tên gọi, Fyulen là một thành phố giao thương trung lập không
chịu ảnh hưởng của bất kỳ quốc gia nào. Tận dụng lợi thế trung lập, họ thúc
đẩy tiềm lực kinh tế - một nguồn lực thiết yếu trong việc quản lý quốc gia –
lên mức tối đa. Là một thành phố lấy thương nghiệp làm trung tâm, thế nên
người ta bảo rằng muốn tìm vật gì thì chỉ cần đến thành phố này là khắc sẽ có
được.

Haa, vậy nếu muốn về nhà thì mình không thể buông xuôi tất cả. Chậc, thôi lại
tới giờ luyện tập nữa rồi!

Rốt cuộc, Hajime đành lắc đầu ngao ngán vì chẳng thể nào chối bỏ được thực tại
trước mặt. Nhận thấy phiên luyện tập đang tới gần, cậu nhanh chóng rời khỏi
thư viện ngay sau đó. Quãng đường từ thư viện đến hoàng cung nằm trong tầm mắt
chứ không xa, và trên đường đi cậu có thể lắng nghe những tiếng huyên náo vang
vọng trong khắp kinh đô. Đó là tiếng hò reo của lũ trẻ nô đùa, tiếng mời gọi
của các chủ tiệm hàng quán, hay tiếng rầy la trước sự náo động quá mức của bọn
trẻ. Tất đã vẽ nên một bức tranh sinh động về cuộc sống hàng ngày đầy an bình
tại nơi đây.

Đúng như mình nghĩ, nếu đã không có chiến tranh thì tại sao lại không được
quay về cơ chứ ~

Hajime bắt đầu lạc vào chốn mộng mơ xa vời. Đó là cách mà cậu dùng để trốn
tránh thực tại, trốn tránh quãng thời gian phiền muộn đang sắp sửa bắt đầu với
cậu.

Khi Hajime đặt chân đến khu vực luyện tập thì tất cả học sinh đều đã có mặt.
Một số thì trò chuyện vui vẻ với nhau, số khác thì đang tự mình rèn luyện. Có
vẻ như Hajime đã tới sớm hơn dự tính. Cậu bèn tới rút một thanh kiếm cán mỏng
kiểu phương Tây được cung cấp sẵn, định bụng luyện tập trong lúc chờ huấn
luyện viên tới.

Ngay giây phút đó, một đòn xung kích đột nhiên đánh thẳng vào sau lưng Hajime
khiến cậu bước vài bước loạng choạng. Mau chóng xoay người né tránh, Hajime
toát mồ hôi lạnh khi nhận ra sống kiếm vừa lướt qua ngay trước mắt. Hajime cáu
bẳn quay đầu lại nhìn, và nét mặt liền chuyển thành vẻ chán nản trước cái đội
hình quá sức quen thuộc đang chào đón cậu.

Án ngữ tại đó là Hiyama Daisuke đầu têu nhóm bốn tên tiểu quỷ (cái tên này là
do Hajime tự đặt). Ngay từ hôm đầu luyện tập, cả bọn đã không từ một cơ hội
nào để khiêu khích cậu. Đó là một nửa lý do khiến Hajime cảm thấy phiền muộn
với việc rèn luyện (một nửa còn lại là do sự bất lực của bản thân cậu gây
nên).

“Yoo, Nagumo. Sao rồi mày? Cầm kiếm làm cái quái gì thế. Mày vốn chỉ là một kẻ
bất tài thôi mà.”

“Gượm đã Hiyama, sao ông phũ phàng thế!? Cho dù mười phần đều là sự thật ~
Kyahahaha.”

“Sao lần nào đến cũng thấy mày rèn luyện vậy? Gặp tao là tao đã xấu hổ chạy
cong đuôi rồi. Hihihi.”

“Naa, Daisuke. Thấy tội thằng này quá đi, hay là tụi mình giúp nó luyện tập
được không?”

Hiyama cùng đồng bọn cười hô hố như thể đây là một chuyện gì đó hết sức thú
vị.

“Aaa? Oi oi. Shinji à, sao ông tốt bụng dữ vậy? Maa, tao thì cũng tốt bụng
lắm, nên tao cũng sẵn lòng giúp chú mày luyện tập một phen ~”

“Oi oi, tốt quá rồi còn gì. Tụi tao là những người siêu tốt bụng đấy. Tốt bụng
đến nỗi dùng thời gian quý báu để giúp đỡ cho một kẻ bất tài như mày ~ .
Nagumo à ~ nhớ biết ơn tụi tao đấy nhé.”

Nói xong, nhóm Hiyama tự tiện khoác vai Hajime rồi kéo cậu đến một chỗ vắng
ngoài tầm mắt đám đông. Bọn học sinh cùng lớp tuy nhìn thấy nhưng tảng lờ tỏ
vẻ không chú ý đến.

“Thôi, mình tôi luyện tập là đủ rồi. Xin hãy để cho tôi yên đi.”

Hajime vẫn nhẹ nhàng từ chối.

“Hảả? Tụi tao phải thân chinh dạy dỗ một thằng bất tài như mày mà mày nói gì
vậy? Đúng là không được. Im lặng! Biết cảm ơn các anh thì sẽ tốt hơn đấy!”

Nói đoạn, Hiyama thúc cùi chỏ vào mạn sườn Hajime khiến cậu rên “Hự” và nhăn
mặt lại vì đau đớn. Một khi đã ngoài tầm mắt đám đông thì Hiyama và đồng bọn
cũng chẳng nể nang gì nữa mà sử dụng thẳng bạo lực với cậu. Đây không phải là
một điều khó hiểu khi mà các chàng trai tuổi mới lớn này đột nhiên có được sức
mạnh khủng khiếp trong tay, tuy nhiên bị buộc phải làm bao cát cho chúng là
chuyện vượt quá sức kiên nhẫn của cậu. Nói vậy, nhưng là một người không có
khả năng phản kháng, Hajime đành cắn răng chịu đựng cho qua trận.

Cuối cùng, khi cả bọn đến một điểm mù trong khu vực luyện tập vắng tanh không
người qua lại, Hiyama đẩy Hajime ngã ra đất.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #8