Vực Thẳm (3)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

C-Cái gì? Tại sao lại run chứ... cứ như nó đang hoảng sợ thì phải...

Không phải là “cứ như,” con cước thố quả thực là đang hoảng sợ. Nguyên do là
vì một con quái vật mới vừa xuất hiện từ lối đi bên phải mà Hajime toan chạy
trốn ban nãy.

Đó là một con ác thú khổng lồ với thân hình cao hai mét và toàn thân được bao
phủ bởi lông trắng. Trên người con quái, cũng không phải là ngoại lệ, là những
đường đỏ sẫm chạy dọc khắp cơ thể. Nếu phải miêu tả thì con quái này trông khá
giống một con gấu. Tuy nhiên, hai tay con quái kéo dài tới tận gót chân, và
mọc ra từ mỗi bàn tay là ba cái vuốt sắc dài chừng ba mươi centimét.

Khi Hajime còn chưa kịp định thần thì con trảo hùng[3] này đã áp sát và ném
một cái nhìn trân trối vào cả cậu và con cước thố. Sự im lặng bao trùm lấy
không gian. Ngay cả con cước thố cũng sững sờ không dám di chuyển. Không,
không thể di chuyển thì đúng hơn. Căn bản là giống hệt Hajime khi nãy. Cả hai
hiện tại đều như bị hóa đá trước cái nhìn khủng khiếp của con trảo hùng.

"...Gurururu."

Dường như đã chán ngấy trước tình trạng này, con trảo hùng đột nhiên gầm lên.

"!!?"

Tiếng gầm khiến con cước thố như sực tỉnh. Trong chớp mắt con quái lao đi như
tên bắn tìm cách tẩu thoát. Cái tốc độ đầy tự hào từng nghiền nát mọi kẻ thù
trước kia giờ được con cước thố dốc toàn lực sử dụng để trốn chạy.

Tuy nhiên, nó là một nỗ lực trong vô vọng.

Bằng một tốc độ khó tin khi nhìn vào cái thân hình to lớn của nó, con trảo
hùng đã áp sát con cước thố và vung những cái móng sắc nhọn vào người con mồi.
Con cước thố với sự nhanh nhẹn bẩm sinh đã kịp xoay mình né đòn công kích như
điện xẹt của con ác thú.

Cậu chắc mẩm là những cái móng của con trảo hùng đã đánh trượt, và con cước
thố đã thoát chết chỉ trong gang tấc.

Thế nhưng...

Khi con cước thố đáp xuống đất, người nó bỗng nghiêng đi một cách kỳ lạ. Máu
bắt đầu chảy ra từ mọi chỗ, để rồi tuôn xối xả như một đài phun nước. Cơ thể
con quái bị xẻ thành từng mảnh, và từng thớ thịt trượt lộp bộp xuống đất theo
những hướng khác nhau.

Hajime thất kinh không thể thốt thành lời. Con cước thố với một sức mạnh áp
đảo như thế đã bị giết chết cực kỳ nhanh gọn mà thậm chí không thể chống cự.
Cậu rốt cuộc đã hiểu lý do tại sao con quái lại run sợ và quay đầu bỏ chạy.
Con trảo hùng này là một sinh vật đặc biệt, so với nó thì con cước thố bậc
thầy võ thuật với chiêu thức tương tự môn capoeira của loài người chẳng là cái
đinh gì cả.

Điềm nhiên ì ạch lê cái cơ thể đầy đồ sộ của mình, con trảo hùng tiến đến xác
con cước thố, đoạn dùng móng vuốt sắc nhọn cắm phập vào người con quái và bắt
đầu xơi tái nó.

Hajime không thể cựa quậy. Vừa nhai ngấu nghiến con cước thố, ánh mắt sắc lẻm
của con trảo hùng vẫn xoáy sâu vào thân hình của Hajime, khiến nỗi hoảng sợ
trong lòng cậu tiếp tục dâng trào.

Chỉ sau ba tợp, con trảo hùng đã giải quyết gọn ghẽ con cước thố vào bụng. Con
quái quay đầu lại gầm lên, rồi lao đến chỗ của Hajime. Ánh nhìn của con ác thú
như muốn bảo rằng: Mi sẽ là bữa kế tiếp.

Hajime la hoảng trước cái nhìn khủng khiếp của kẻ săn mồi.

"Uwaaaaaaa!!"

Cậu hét lên một tiếng vô nghĩa, rồi bật người bỏ chạy về phía ngược lại bằng
tất cả sức lực của mình, thậm chí quên đi cả cánh tay trái đang bị gãy.

Tuy nhiên, ngay cả con cước thố còn chẳng trốn thoát nổi thì chẳng lý gì
Hajime lại có thể làm được. Một âm thanh xé gió vang bên tai, và Hajime đồng
thời cảm nhận được một đòn tấn công cực mạnh đang ập vào từ bên mạn trái. Cơ
thể cậu bị quăng vào vách tường đá.

"Gahaa!"

Chấn động bóp nghẹt hai lá phổi khiến cậu ho lên sù sụ trong lúc trượt xuống
khỏi vách tường. Đầu choáng váng song Hajime vẫn kịp định thần giữ quan sát
con trảo hùng, và cậu chợt ra là con ác thú đang nhai một thứ gì ấy.

Nhưng mà rốt cuộc là nó đang nhai thứ gì vậy? Con cước thố đáng lẽ là bị ăn
sạch rồi mà. Không hiểu sao nhưng cái cánh tay nó đang ăn kia lại cực kỳ quen
thuộc trong mắt cậu. Khi tâm trạng đầy rối ren không thể hiểu được điều gì
đang xảy ra, Hajime chợt cảm thấy cánh tay trái trở nên nhẹ bẫng. Cậu đưa mắt
nhìn xuống để kiểm tra thì...

"U-Ủa?"

Gương mặt Hajime sững sờ. Tại sao lại không có cái tay nào ở đây? Tại sao máu
lại trào ra ngoài chứ? Cậu nghiêng đầu thắc mắc. Lý trí cậu, con tim cậu, tất
cả đều không chịu thừa nhận hiện thực ở trước mặt. Tuy vậy, Hajime không thể
nào chạy trốn mãi khỏi thực tế. Cơn đau bùng lên đã nhắc nhở cậu điều ấy và
khiến cậu bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Tiếng kêu thảm thiết của Hajime vang dội khắp mê cung. Toàn bộ cánh tay trái
của cậu – kể từ khuỷu tay trở xuống – đều đã biến mất.

Đó là ma thuật đặc trưng của con trảo hùng. Ba cái móng vuốt của con ác thú
giống như những lưỡi gươm bằng gió có thể vươn ra cực đại tới tận ba mươi
centimét để xẻ nát mọi đối thủ. Nghĩ kĩ thì cậu đã hết sức may mắn khi chỉ mất
đi một cánh tay. Tuy không rõ đây thực sự là do cậu gặp hên hay là vì con trảo
hùng chỉ đùa giỡn với cậu, nhưng xét cho cùng, việc bị xẻ ra làm đôi giống con
cước thố thật chẳng hài hước một chút nào cả.

Đã ăn xong cánh tay, con trảo hùng lại mon men tiến đến chỗ Hajime. Ánh mắt
con ác thú chẳng tỏ vẻ khinh thường giống con cước thố, nó chỉ đơn giản xem
cậu là một bữa ăn không hơn không kém mà thôi.

Con trảo hùng chậm rãi vung chân lên trước mặt Hajime. Dường như con quái muốn
dùng móng vuốt xẻ thịt để xơi sống cậu.

"A, a, guaaaa, B-Biến đổi."

Nỗi đau đớn khiến nước mắt và nước mũi cậu chảy ra giàn giụa, thế nhưng Hajime
vẫn gắng gượng áp cánh tay phải vào vách tường phía sau và phát động Biến đổi.
Đó là một hành động gần như là vô thức.

Biến đổi là sức mạnh duy nhất của Hajime. Nó là sức mạnh của một người luôn bị
dè bỉu bởi năng khiếu ma thuật và trạng thái bản thân thuộc hạng xoàng. Thông
thường, nó chỉ là loại ma thuật dùng trong sản xuất kiếm, thương và các trang
bị phòng thủ. Những kẻ sở hữu Thiên chức này ai ai cũng theo nghiệp thợ rèn
chứ chẳng có ngoại lệ. Là một năng lực bị xem là vô dụng trong chiến đấu, song
nhờ vào tư duy của một kẻ đến từ thế giới khác, nó đã khiến các thành viên hội
hiệp sĩ phải kinh ngạc trước một phương cách sử dụng khác biệt, và chính nó
cũng đã cứu mạng các thành viên cùng lớp cậu. Do vậy, ở bên bờ vực của cái
chết Hajime đã vô thức sử dụng Biến đổi, và nhờ thế sức mạnh này đã mở ra một
con đường sống đối với cậu.

Một cái hốc cao năm mươi centimét, rộng một trăm hai mươi centimét và sâu hai
mét bỗng xuất hiện ở vách tường phía sau. Hajime vừa kịp lăn mình vào trong
chỉ tích tắc trước khi móng vuốt con trảo hùng kịp chạm đến người cậu.

Con ác thú nổi cơn tam bành khi để sổng chiến lợi phẩm ở ngay trước mắt.

"Guruaaaaaaa!"

Vừa gầm rú vừa phát động ma thuật đặc trưng, con trảo hùng điên tiết dùng móng
vuốt cào phẳng vị trí Hajime vừa biến mất. Một âm thanh sụp đổ kinh hoàng vang
lên và bức tường bị cào nát thành từng mảnh vụn.

"Uaaaaaaaaaa! Biến đổi! Biến đổi! Biến đổi!"

Bỏ mặc tiếng gầm thét của con trảo hùng cùng âm thanh tường vách sụp đổ lại
đằng sau, Hajime nới rộng khoảng cách với con ác thú bằng cách liên tục sử
dụng Biến đổi và tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Hajime thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn. Cậu cứ liều mạng sử dụng
Biến đổi không ngừng nghỉ. Chiến thuật duy nhất của cậu là bò trường trên mặt
đất để tiến về phía trước. Cơn đau từ cánh tay trái đã bị xóa sạch khỏi tâm
trí cậu. Bản năng sinh tồn đã chế ngự tất cả, và điều duy nhất ở trong suy
nghĩ Hajime lúc này là phải liên tục sử dụng sức mạnh duy nhất của mình.

Không biết cậu đã tiến thêm được bao nhiêu rồi nhỉ?

Hajime chẳng hình dung ra được, song thanh âm kinh khủng kia đã không còn văng
vẳng bên tai cậu. Tuy vậy, thực tế là Hajime chẳng tiến được xa như cậu tưởng.
Nguyên nhân là phạm vi hiệu quả của Biến đổi mỗi lần chỉ là hai mét (cho dù là
đã tăng gấp đôi so với ban đầu), song vấn đề chính ở đây là cánh tay trái của
Hajime đang xuất huyết cực kì trầm trọng. Cậu không thể di chuyển xa hơn khỏi
vị trí này.

Trên thực tế là Hajime đã bắt đầu thiếu tỉnh táo do cơ thể đã mất quá nhiều
máu. Mặc dù vậy, cậu vẫn gắng gượng để tiến về phía trước.

Tuy nhiên,

"Biến đổi... Biến đổi... Biến đổi... Biến đổổ..."

Mặc cho Hajime cố gắng phát động Biến đổi thì vách tường trước mặt vẫn không
thay đổi gì. Ma lực của cậu đã cạn kiệt trước cả ý thức. Đôi bàn tay toàn lực
áp chặt vào vách tường giờ đã buông thõng xuống đất.

Hajime ngửa mặt lên trần, cảm nhận mơ hồ rằng ý thức bản thân đang dần tan
biến. Thiên đường trước mắt cậu chỉ là một màn đêm đen đặc. Xung quanh nơi này
chẳng có Lục quang Thạch nên chẳng còn chút ánh sáng nào soi rọi nữa.

Hajime bất giác nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Cuộc đời cậu lóe qua trước
mắt giống hệt như một chiếc đèn kéo quân[4]: quãng đời học mẫu giáo, lên tiểu
học, và trung học, rồi là cao trung. Những kỉ niệm dâng trào không sao kể
xiết, và mảnh kí ức cuối cùng là... khoảng thời gian được ở bên cạnh Kaori bên
khung cửa số tràn ngập ánh trăng. Cậu nhớ lại nụ cười của cô ấy khi cả hai có
một ước hẹn với nhau.

Khung cảnh tươi đẹp đó hiển hiện trong tâm trí Hajime trong khi bóng tối nhấn
chìm cậu. Trước khi ý thức hoàn toàn vụt tắt, Hajime cảm giác có giọt nước
đang rơi lã chã trên má.

Giống như có ai kia vì cậu mà nhỏ những giọt lệ đau buồn vậy.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #20