Behemoth (1)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Xuất hiện ở hai bên đầu cầu là các trận địa ma thuật phát ra hào quang màu đỏ
thắm. Ở phía bên cánh là một trận địa đường kính gần mười mét, còn bên lối dẫn
đến cầu thang là những trận địa kích cỡ chỉ một mét đổ lại, song tổng số thì
nhiều đến độ không đếm xuể nổi.

Vô số các trận địa ma thuật nhỏ ấy là mầm mống sinh sôi cho một lũ quái vật
thân mình xương xẩu cầm kiếm xuất hiện – “Chiến binh Traum.” Từ hốc mắt sâu
hoắm tỏa ra ánh sáng đỏ thắm y hệt trận địa ma thuật, lấp lánh lấp lánh như
một nhãn cầu đang trợn tròn nhìn quanh quất. Số lượng đã ngót nghét đạt tới
hàng trăm, và hơn nữa vẫn đang có chiều hướng gia tăng.

Tuy nhiên, Hajime cảm thấy nguy cơ đến từ phía bên cánh ngược lại thay vì là
hàng trăm chiến binh bộ xương trước mặt. Từ trận địa ma thuật đẳng cấp mười
mét kia xuất hiện một con quái vật bốn chân có chiều dài mười mét được trang
bị một thứ giống mũ trụ. Nếu lấy ví dụ về một sinh vật có thật tương đồng thì
gần nhất có lẽ là một con Triceratop? Tuy vậy, đồng tử con quái ánh lên sắc đỏ
thắm, giương nanh mài vuốt vang rền, và từ cái sừng lộ ra khỏi mũ trụ trên đầu
bùng nên một ngọn lửa như là một yếu tố phụ trợ...

Con quái vật mà thủ lĩnh Meld lẩm bẩm gọi tên “Behemoth” hít một hơi thật sâu
rồi gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.

“Guruaaaaaaaaaaaa!”

“!?”

Tiếng gầm bạt vía ấy khiến hồn phách thủ lĩnh Meld như được hoàn xác, và anh
nhanh chóng ban bố các chỉ thị liên hồi.

“Alan! Chỉ huy các em học sinh đột phá bọn ‘Chiến binh Traum’! Kyle, Ivan,
Gale! Toàn lực mở rộng rào chắn! Chúng ta phải ngăn nó lại! Kouki, các em hãy
mau chóng tiến về phía cầu thang!”

“Xin gượm đã, Meld-san! Chúng em sẽ trợ sức! Con quái giống khủng long đó là
nguy hiểm nhất ở đây đúng không!? Chúng em cũng...”

“Ngu ngốc! Nếu nó thực sự là Behemoth thì hiện tại các em không thể làm gì
được nó đâu! Nó là quái vật ở tầng thứ sáu mươi lăm, là con ác thú mà trước
kia, những nhà phiêu lưu mạo hiểm được xem là ‘mạnh nhất’ đã không thể tung ra
nổi một đòn! Đi mau lên đi! Anh không thể để các em phải bỏ xác ở đây được!”

Vẻ nao núng tái mét của thủ lĩnh Meld chỉ hiện ra trong khoảnh khắc, song điều
đó đủ để khiến Kouki vẫn kiên quyết, “Chúng em không thể bỏ rơi mọi người
được!” Trong giây phút Meld tìm cách thuyết phục Kouki lần thứ hai, con
Behemoth đã gầm thêm một phát nữa và xông đến tấn công. Nếu cứ như thế này thì
toàn bộ tụi học sinh đang trên đường rút lui sẽ bị giày xéo mà chết uổng mạng.

Để ngăn chặn điều đó, những người có chiến lực cao nhất trong vương quốc
Hairihi đã thiết lập nên nhiều rào chắn hết sức vững chắc.

Cự tuyệt mọi ác ý và địch ý, hãy toàn tâm bảo vệ giọt máu của Thần linh, khiến
nơi này trở thành Thánh vực, và kẻ địch tối thượng sẽ không vượt qua, “Thánh
Tuyệt”!!

Ma thuật được cả ba người phát động đồng thời kia gồm một niệm xướng bốn nhịp
từ một trận địa ma thuật được viết trên loại giấy hai mét vuông cao cấp nhất.
Tuy chỉ có thể trụ vững trong vòng một phút, song ma thuật này tạo nên một lá
chắn phòng thủ tuyệt đối không gì có thể xâm phạm được. Một rào chắn hình bán
cầu tỏa ánh sáng trắng ngần bảo vệ mọi người trước con Behemoth đang xông đến!

Ngay khoảnh khắc va chạm, sóng xung kích phát sinh nghiền nát toàn bộ những gì
dưới chân con Behemoth. Bản thân cây cầu đá rung lắc dữ dội. Những tiếng kêu
thét thảm thiết từ bọn học sinh đang rút lui vang lên, khi mà từng đứa một đều
bị chấn động ngã lăn ra đất.

“Chiến binh Traum” là quái vật xuất hiện ở tầng thứ ba mươi tám. Năng lực
chiến đấu của lũ quái này so với những gì cả bọn chạm trán từ nãy đến giờ hoàn
toàn nằm trên một bậc. Phải đối mặt với lũ quái hài cốt rợn người này trong
khi sau lưng là một mối linh cảm hãi hùng đang ập đến khiến quá nửa bọn học
sinh rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Thế là mạnh ai nấy chạy, mặc kệ hàng ngũ rối ren cứ mắm môi mắm lợi nhằm hướng
cầu thang mà băng băng tiến tới. Một hiệp sĩ của hội, Alan, cố gắng kiềm chế
sự hoảng loạn trong tuyệt vọng, song nỗi kinh khiếp chỉ cách tày gang khiến
chẳng ai thèm để tai lắng nghe anh ta.

Trong số đó có một nữ sinh bị đẩy từ phía sau ngã sấp mặt. Vừa mới rên rỉ “Uu”
và ngước đầu lên, thì đập vào mắt cô ta là một Chiến binh Traum đang khua kiếm
xuất hiện.

“A.”

Vừa chỉ kịp thốt lên một tiếng thì thanh kiếm đó đã bổ thẳng xuống đầu cô gái.

Mình chết rồi – cô gái vừa nghĩ vậy thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất
dưới chân tên Chiến binh Traum đột nhiên trồi lên.

Thanh kiếm mà tên Chiến binh đang cầm bị mất thăng bằng, trệch hướng khỏi đầu
cô gái và kết thúc bằng việc cắm thẳng xuống đất với một tiếng keng. Mỏm đất
trồi lên đó tiếp tục di chuyển như sóng lượn đến bên thành cầu, nuốt chửng một
vài Chiến binh Traum khác và cuối cùng cũng đẩy thành công chúng xuống vực
thẳm bên dưới.

Đối diện ở phía ngược lại, ở khoảng cách hai mét là thân hình của Hajime đang
cúi người thở hổn hển. Bằng cách liên tục biến đổi mặt đất, cậu đã tạo thành
một dạng máng trượt khiến bọn quái mất trớn mà ngã lăn ra bên ngoài thành cầu.
Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra rằng nhờ vào mức độ thành thục được
tăng lên, Hajime đã có thể phát động biến đổi liên tục và phạm vi ảnh hưởng
cũng được mở rộng thêm một chút.

Tuy vậy, hiệu quả phát huy chỉ được tính từ vị trí cậu chạm tay vào để biến
đổi, thế nên việc buộc phải cúi người giữa những đường kiếm loang loáng của
tụi Chiến binh Traum khiến trong lòng Hajime không khỏi cảm thấy căng thẳng và
lo sợ.

Nuốt một viên thuốc hồi phục ma lực xong, Hajime chạy tới bên nữ sinh vẫn đang
chết lặng trên mặt đất, đoạn đưa bàn tay đeo găng có thêu trận địa ma thuật
phép biến đổi ra và nắm lấy kéo dậy. Trong khi cô gái vẫn còn đang hồn bay
phách lạc, Hajime dùng vẻ mặt tươi cười mà cất tiếng.

“Nhanh lên nào. Hướng về phía trước. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần bình tĩnh
thì lũ xương cốt này sẽ chẳng là gì cả. Bởi vì ngoại trừ tôi ra, mọi người
trong lớp đều là gian lận mà!”

Thế rồi cậu vỗ nhẹ lưng nữ sinh vẫn đang đăm đăm nhìn cậu, và khoảnh khắc tiếp
theo, cô gái đáp lại đầy hứng khởi “Ừm! Cảm ơn” rồi rảo bước tăng tốc.

Hajime tập trung phá hủy mặt đất bên dưới chân các Chiến binh Traum gần đó,
vừa cố gắng kiềm chân chúng vừa đưa mắt nhìn một lượt xung quanh.

Nỗi hoảng loạn bao trùm khiến ai nấy đều sử dụng vũ khí và phát động ma thuật
vô tội vạ. Nếu cứ như thế này, không sớm thì muộn thì khả năng lớn là thương
vong sẽ xảy ra. Hiệp sĩ Alan tìm cách chỉnh đốn lại tình hình trong tuyệt vọng
nhưng chẳng hề có chút khả quan nào. Trong lúc đó, quân tiếp viện vẫn tiếp tục
sinh sôi từ các trận địa ma thuật.

“Phải làm sao chứ... điều cần thiết ở đây là... phải có một người cầm trịch
mạnh mẽ... dùng hỏa lực mở đường máu... Amanogawa-kun!”

Hajime bắt đầu chạy. Cậu hướng về phía nhóm của Kouki, nơi cả bọn đang quần
thảo với con Behemoth.

Con Behemoth vẫn tiếp tục xông đến rào chắn không ngơi nghỉ. Mỗi lần va chạm
nảy lửa thì sóng xung kích phát sinh ra xung quanh khiến cây cầu đá kêu lên
răng rắc. Trên bề mặt rào chắn là những kẽ nứt lan tỏa, báo hiệu rằng việc nó
tan vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian. Tuy thủ lĩnh Meld đã hợp sức gia cố, song
chẳng qua cũng chỉ là nước rải trên sỏi khô mà thôi.

“Êêê, chết tiệt! Không xong rồi! Kouki, mau chóng rút lui! Các em phải rời
khỏi đây nhanh!”

“Không đời nào! Bọn em không thể nào bỏ mặc Meld-san các anh mà đi được! Mọi
người phải nhất định sống sót!”

“Kuu, sao ngay lúc này mà em vẫn ích kỉ như vậy chứ...”

Vẻ mặt của thủ lĩnh Meld đắng nghét như nuốt phải bọ. Khoảng không gian chật
hẹp khiến việc né tránh đòn công kích của con Behemoth gần như là không thể.
Vậy nên, cách tốt nhất để có thể xoay sở ở đây là cả bọn phải co cụm lại để
rồi thoái lui. Tuy nhiên, nhận định tinh tế này chỉ có thể được đưa ra bởi các
cựu binh dày dặn kinh nghiệm trận mạc, chứ với nhóm Kouki hiện tại lại là một
bài toán quá khó giải quyết.

Đã hết lời giải thích tóm gọn và hối thúc rút lui, song Kouki vẫn không chịu
tán thành chuyện “bỏ mặc các anh lại phía sau.” Cậu ta vẫn khấp khởi cho rằng
mình có thể đánh bại được con Behemoth, và cái tư tưởng ấy được bộc lộ qua ánh
mắt lấp lánh ý chí tấn công hiển hiện trên gương mặt.

Tuổi đời còn trẻ nên việc cậu ta có hơi tự tin thái quá vào sức mạnh bản thân
cũng là điều dễ hiểu. Chỉ đáng trách là phương châm khen ngợi liên tục nhằm
củng cố tự tin cho một Kouki không có kinh nghiệm chiến đấu đã phản tác dụng.

“Kouki! Rút lui theo lời của thủ lĩnh đi!”

Hiểu rõ được tình thế hiện tại, Shizuku nắm lấy tay Kouki khuyên can.

“Hêê, Kouki vô lý thế này đây đâu phải là lần đầu tiên! Nghe lời đi, Kouki!”

“Ryuutarou… cảm ơn!”

Tuy nhiên, lời của Ryuutarou chỉ càng làm Kouki thêm phần hăng hái. Shizuku
chặc lưỡi.

“Đừng có ảo tưởng mọi chuyện nữa! Cái tên ngốc này!”

“Shizuku-chan…”

Shizuku nổi giận khiến Kaori hết sức lo lắng.

Ngay khi đó, một nam sinh bỗng nhảy ra trước mặt Kouki.

“Amanogawa-kun!”

“Na-Nagumo!?”

“Nagumo-kun!?”

Tất cả đều kinh ngạc trước bộ dạng Hajime quyết tâm nói không ngừng nghỉ.

“Rút lui mau! Tới chỗ của mọi người! Cậu không có ở đó! Mau lên!”

“Đột nhiên như vầy là sao chứ? Bỏ qua chuyện ấy, tại sao cậu lại ở một chỗ như
thế này!? Đây không phải là nơi cậu nên có mặt! Hãy giao phó mọi chuyện cho
bọn tôi, còn Nagumo thì...”

“Đây không phải là lúc cậu nói ra câu đó!”


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #14