Bẫy (2)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Chỉ cần đến được đó thì buổi luyện tập thực chiến hôm nay sẽ kết thúc. Vì ma
thuật chuyển dịch đầy thuận tiện của Thời đại Thần linh đã không còn tồn tại,
thế nên khi đấy cả hội sẽ phải quay về bằng phương pháp cổ điển. Bầu không khí
xung quanh trở nên thật thoải mái, và do địa thế của vách tường khiến việc sắp
hàng ngang là không thể, cả hội phải di chuyển thành một hàng dọc.

Bỗng lúc ấy, nhóm tiên phong của Kouki và thủ lĩnh Meld dừng lại. Bọn học sinh
bán tín bán nghi cũng liền thủ thế chiến đấu. Có vẻ như quái vật đã xuất hiện.

“Là ngụy trang! Cẩn thận xung quanh!”

Lời căn dặn của thủ lĩnh Meld vang lên.

Liền ngay sau đó, vách tường ở phía trước đột nhiên đổi màu và chuyển động.
Phần cơ thể đồng hóa với vách tường chuyển sang màu nâu đậm, và giờ nó đã đứng
bằng hai chân, tay bắt đầu dộng thình thịch vào ngực như gõ trống. Có vẻ như
đó là một dạng quái vật họ gorilla có năng lực ngụy trang giống loài tắc kè.

“Thạch Sơn! Chú ý đến hai cánh tay! Chúng khỏe lắm đấy!”

Giọng của thủ lĩnh Meld kêu văng vẳng. Nhóm của Kouki đã vào vị trí. Ryuutarou
đã chặn đứng một đòn quyền từ cánh tay cực khỏe của một con Thạch Sơn xông vào
và đáp trả. Kouki và Shizuku thì cố gắng bao vây con quái, song địa hình như
thạch động của nơi này không có chỗ cho hai người đặt chân, khiến việc bao vây
là bất khả thi.

Khi lũ Thạch Sơn cảm thấy không thể vượt qua lá chắn sống Ryuutarou, chúng bèn
lùi lại và hít một hơi thật sâu.

Và rồi,

“Guaaaaaaa-!!”

Một tiếng gầm mãnh liệt vang lên làm chấn động cả gian phòng.

“Gu!?”

“Uwa!?”

“Kya!?”

Cơ thể của mọi người như vừa hứng chịu một đòn xung kích, tuy không gây nên
thương tích song lại cứng đờ chẳng thể chuyển động. Đó là ma thuật đặc trưng
của Thạch Sơn – “Tiếng gầm áp bức.” Đó là một tiếng gầm chứa đựng ma thuật
khiến đối thủ tạm thời bị tê liệt.

Nhóm tiên phong của Kouki lãnh trọn tiếng gầm trực diện khiến cả bọn gần như
hóa đá tại chỗ.

Lũ Thạch Sơn liền lợi dụng sự sơ suất trong phòng ngự để tấn công. Chúng nâng
một tảng đá lớn ở kế bên ném thẳng vào nhóm hậu phương của Kaori. Một đòn công
kích đại bác thật hoàn mĩ! Tảng đá bay vọt qua đầu nhóm tiên phong chỉ biết
đứng yên bất lực hướng đến bọn họ.

Nhóm Kaori đành vung vẩy gậy phép chuẩn bị trận địa ma thuật để chặn đứng đòn
công kích của lũ Thạch Sơn. Khoảng không gian chật hẹp không đảm bảo cho họ có
thể tránh né được.

Tuy nhiên, ngay giây phút nhóm Kaori định phát động ma thuật thì cả bọn sững
sờ trước khung cảnh kinh hoàng đang diễn ra trước mắt.

Đó là con Thạch Sơn đã ném tảng đá vào người họ. Nó đang xoay một vòng đẹp mắt
trên không trung, dang rộng hay tay và lao thẳng đến nhóm Kaori như muốn ôm họ
vào lòng! Cặp mắt của nó đỏ hoe, hơi thở thì rời rạc bất thường và dường như
có một tiếng kêu vang lên, “Ka-o-ri-cha-an!” Cả ba người Kaori, Eri và Suzu
liền hét lên khiếp đảm và thế là việc phát động ma thuật đã bị gián đoạn.

“Coi nào coi nào! Đang chiến đấu mà mấy em làm gì vậy?”

Thủ lĩnh Meld vội vàng tiêu diệt con Thạch Sơn vẫn còn đang xoay người trên
không.

Nhóm Kaori thì “T-Tụi em xin lỗi” với gương mặt tái xanh thiếu thoải mái.

Và một chàng trai trẻ đã nổi cơn thịnh nộ trước tình cảnh ấy. Không ai khác
ngoài cục thịt rạo rực ý thức chính nghĩa và cũng là vị anh hùng của chúng ta,
Amanogawa Kouki.

“Đồ khốn kiếp... Sao tụi mày dám làm trò đó với Kaori và mọi người... tao sẽ
không tha cho tụi mày!”

Có vẻ như cậu ta đã hiểu lầm khi cho rằng biểu hiện của các cô gái là do họ
hoảng sợ trước cái chết cận kề. Dám làm cho các thiếu nữ sợ ư! Cơn giận bùng
phát khó tả hiện ra trên nét mặt của Kouki. Thánh Kiếm của cậu ta cũng tỏa
sáng như hưởng ứng.

Vạn cánh tung tay, chạm tới bầu trời, "Ánh chớp Thiên đường”!

“Aa, cái tên ngốc này!”

Bỏ ngoài tai lời của thủ lĩnh Meld, Kouki đưa kiếm lên ngang đầu rồi vung
xuống một nhát.

Ngay khoảnh khắc ấy, lời niệm xướng khiến Thánh Kiếm rực sáng đầy chói chang,
và đòn trảm kích ánh sáng ấy cắt ngang qua thân mình lũ quái vật, không chừa
cho chúng đường lui. Đòn trảm kích vẽ thành một đường vòng cung xẻ đôi người
bọn Thạch Sơn không chút chống cự, và kết thúc bằng việc phá sập vách tường
bên trong gian phòng.

Vách tường vỡ nát để lại một đống mảnh vụn rơi xuống. “Fuu ~” Kouki thở ra
khoan khoái rồi quay đầu lại nhìn nhóm Kaori với nụ cười ikemen. Mình đã đánh
bại được lũ quái vật làm các bạn sợ rồi! Sẽ ổn cả thôi! Song khi cậu ta còn
chưa kịp cất lời thì thủ lĩnh Meld đã đi tới, cốc đầu cậu ta một phát với nụ
cười trên mặt.

“Úi!?”

“Cái tên ngốc này. Anh biết là em đang nghĩ gì, nhưng đừng sử dụng nó ở một
nơi chật hẹp như vậy! Lỡ nó sụp xuống thì em tính sao?”

Lời la rầy của thủ lĩnh Meld khiến Kouki kêu “Uu” và chỉ biết cười xòa xin
lỗi. Nhóm Kaori cũng chạy lại cười gượng như muốn động viên cậu ta.

Ngay khi đó, đột nhiên Kaori hướng mắt về phía vách tường bị phá hủy.

“... Đó, đó là cái gì vậy? Cái lấp lánh lấp lánh ấy...”

Mọc tra trên vách tường như nở hoa là một mảnh khoáng vật tỏa dạ quang màu
xanh nhạt. Có vẻ là một loại tinh thể thuộc họ indicolite. Các cô gái, có cả
Kaori, như bị hớp hồn bởi vẻ ngoài tuyệt mĩ của nó.

“Hoo ~, đó là khoáng thạch Grantz. Viên này lớn đấy. Đúng là hiếm gặp thật.”

Khoáng thạch Grantz là một loại quặng đá quý. Cụ thể thì hiệu năng ma thuật
của nó là không, nhưng vẻ ngoài rực rỡ trong suốt của nó khiến các quý bà và
tiểu thư quý tộc cực kỳ ưa thích, thế nên các mặt hàng gia công như nhẫn, bông
tai, dây chuyền làm bằng nó luôn được đón nhận nồng nhiệt. Khoáng thạch Grantz
là một trong ba loại đá quý hàng đầu được tin dùng để làm bảo vật đính hôn.

“Đẹp quá...”

Kaori lắng nghe lời giải thích đơn giản của thủ lĩnh Meld với gương mặt đỏ ửng
như càng bị choáng ngợp. Hajime là người duy nhất nhận ra được điều này sau
khi liếc mắt nhìn cô trong khoảnh khắc. Tất nhiên, đó là nếu không tính thêm
cả Shizuku nữa...

“Nếu đã vậy thì để tôi lấy nó cho!”

Kẻ vừa nói vừa tự động di chuyển sau đó là Hiyama. Hắn đang bám trên vách
tường bị phá hủy và nhẹ nhàng leo lên tới chỗ mảnh khoáng thạch Grantz. Thủ
lĩnh Meld liền hoảng hốt.

“Coi nào! Đừng tự tiện như thế! Chúng ta vẫn chưa kiểm xem nó có an toàn hay
không!”

Hiyama vờ như không nghe thấy, và sau một hồi cũng đã với được tới mảnh khoáng
thạch.

Thủ lĩnh Meld thì vẫn đang bám theo sau Hiyama để ngăn cản hắn lại. Khi đó,
một hiệp sĩ đã dùng Kính thông thái kiểm tra mảnh khoáng thạch xong, sắc mặt
tái mét.

“Thủ lĩnh! Là bẫy!”

“Hả!?”

Tuy nhiên, lời cảnh báo của viên hiệp sĩ và thủ lĩnh Meld đã đến chậm một
bước.

Ngay giây phút Hiyama chạm tay vào mảnh khoáng thạch Grantz thì một trận địa
ma thuật liền mở rộng xung quanh vị trí đó. Mảnh khoáng thạch Grantz này là
một cái bẫy dành cho những người bị hút hồn bởi vẻ ngoài lóng lánh của nó mà
vô ý chạm phải. Quả là một cốt truyện đầy thú vị và phản ánh chính xác bản
chất của thế giới này.

Trận địa ma thuật tỏa sáng rực rỡ và chỉ trong khoảnh khắc đã mở rộng choán
hết cả gian phòng, tái hiện lại khung cảnh cái ngày mà mọi người bị triệu hồi
tới đây.

“R-Rút lui! Mau rời khỏi đây ngay!”

Lời nói của thủ lĩnh Meld khiến đám học sinh hớt hải hướng về phía ngoài gian
phòng... song đã quá muộn.

Khi ánh sáng đã tràn ngập khắp gian phòng và khiến tầm nhìn nhuộm một màu
trắng xóa, cả bọn bỗng cảm thấy như đang lơ lửng trên không. Cái cảm giác ấy
là một sự thay đổi về khu vực xung quanh đột ngột, và cả bọn rớt bịch xuống
mặt đất ngay sau đó.

Rên lên vì cái mông ê đau ê ẩm, Hajime đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Đa số
tụi học sinh đều đáp xuống bằng bàn tọa giống hệt cậu. Thủ lĩnh Meld cùng các
hiệp sĩ và nhóm tiên phong của Kouki cũng đã đứng dậy với cặp mắt đầy cảnh
giác.

Có vẻ như trận địa ma thuật ban nãy đã phát động ma thuật dịch chuyển. Loại ma
thuật của Thời đại Thần linh này có thể tạo ra những kỳ tích đáng kinh ngạc mà
thứ ma thuật hiện nay không cách gì có thể làm được.

Nơi mà cả bọn được dịch chuyển đến là trên một cái cầu đá khổng lồ, với chiều
dài khoảng chừng một trăm mét và trần cao xấp xỉ hai chục mét. Không có một
con sông nào chảy bên dưới cái cầu mà chỉ là một khoảng không đen ngòm bất tận
trải dài. Nếu mà rơi xuống đó thì cũng cầm chắc là rơi xuống chốn địa ngục
không có lối ra.

Tuy bề rộng của cây cầu là khoảng mười mét, song lại không có tay vịn chứ đừng
nói gì là thành cầu, thế nên chỉ cần trượt chân là sẽ không thể nắm được cái
gì cả. Cả bọn đang ở ngay chính giữa của cây cầu, và trông qua hai bên đầu thì
có thể thấy được một hành lang kéo dài đến một cầu thang dẫn lên tầng trên.

Sau khi xác nhận tình hình xong, thủ lĩnh Meld liền ra chỉ thị bằng một vẻ mặt
nghiêm trọng.

“Tất cả đứng dậy ngay lập tức và đi đến chỗ cầu thang. Mau lên!”

Trước quân lệnh vang rềnh như sấm nổ, bọn học sinh liền hối hả bật dậy.

Tuy nhiên, cái bẫy của mê cung vẫn chưa kết thúc và nó sẽ không cho phép mọi
người rút lui đơn giản đến vậy. Hai trận địa ma thuật hiện ra ở hai bên đầu
cầu và quái vật xuất hiện. Một đàn quái vật nhung nhúc chiếm hữu bên phía cầu
thang. Một con quái vật khổng lồ trấn giữ ở phía còn lại.

Ngay khi đó, thủ lĩnh Meld nhìn trân trối vào con quái vật lớn, miệng lẩm bẩm
như đang rên lên đầy tuyệt vọng.

“Không thể nào... một con Behemoth... thật sao...”


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #13