Bẫy (1)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Hiện tại, Hajime cùng mọi người đang tập trung tại quảng trường trước lối vào
chính diện của Đại mê cung Orcus.
Khác với tưởng tượng của Hajime về một lối đi tăm tối âm u, đó là một cánh
cổng vững chãi giống hệt lối vào của một viện bảo tàng, thậm chí còn có cả một
trạm tiếp đón sắp sẵn. Một chị gái tươi cười vận đồng phục đang giám sát dòng
người ra vào mê cung. Theo như cậu hiểu, bằng cách kiểm tra Bảng Trạng Thái và
ghi chép lại, họ có thể nắm được chính xác số lượng thương vong của những nhà
thử thách. Đây là một biện pháp nhằm giảm thiểu nhân lực tiêu hao khỏi cuộc
chiến tranh đang gần kề.
Tại quảng trường gần lối vào là các gian hàng được dựng la liệt nườm nượp
khách viếng thăm. Chủ hiệu của mỗi gian đều ra sức hò hét cạnh tranh lẫn nhau,
tạo nên khung cảnh náo nhiệt như một lễ hội.
Các tầng đầu của mê cung là những mỏ vàng để kiếm tiền, thế nên không lạ gì
khi đại đa số nhà thử thách đều tập trung ở đây. Bầu không khí căng thẳng khi
phải mạo hiểm mạng sống vốn có của một mê cung bị dòng người cưỡi ngựa xem hoa
tấp nập xua tan đi mất. Những con hẻm mờ ám trong góc khuất dần trở thành cứ
điểm cho lũ tội phạm mặc sức tung hoành. Nhằm rảnh tay cho cuộc chiến trước
mắt, vương quốc đã hợp lực cùng Hiệp hội các nhà phiêu lưu để trấn áp vấn đề
này. Thành lập trạm tiếp tế và cho phép mua bán nguyên vật liệu ngay tại lối
vào là một sự hỗ trợ quý báu dành cho các nhà thử thách mê cung.
Hajime và mọi người dáo dác nhìn quanh như những gã nhà quê lên tỉnh, cung cúc
sau lưng thủ lĩnh Meld như một đàn vịt con bám theo đuôi mẹ.
Quang cảnh bên trong mê cung hoàn toàn khác biệt với sự náo nhiệt ở bên ngoài.
Ánh dạ quang mờ ảo thế chỗ cho ánh sáng thông thường, và dù không có đuốc hay
công cụ ma thuật thì cả hội vẫn có thể thấy bằng mắt một lối đi có chiều cao
và bề rộng khoảng chừng năm mét. Đại mê cung Orcus dường như là một vỉa đá quy
mô lớn của một loại khoáng vật đặc thù có tên gọi là Lục quang thạch, vốn được
chôn chặt trong vách tường xung quanh.
Mọi người bắt đầu phân chia thành đội ngũ và tiến rầm rập về trước. Quãng
đường đi thật suôn sẻ không có gì đáng nói cho đến khi cả hội bước vào trong
một gian phòng rộng lớn, với trần hình mái vòm và độ cao từ bảy đến tám mét.
Ngay khi đó, trước những cặp mắt hiếu kỳ của bọn học sinh, những quả bóng lông
màu xám bắt đầu trồi ra từ các khe rãnh trên vách tường.
“Được rồi, nhóm Kouki tiến lên trước. Còn lại lùi về sau! Chúng ta sẽ luân
phiên thay đổi vị trí đầu. Sẵn sàng nào! Bọn quái vật này được gọi là Người
Chuột. Tuy chúng lanh lẹ nhưng không phải là đối thủ đáng gờm. Cứ bình tĩnh mà
tiến!”
Đúng như những gì ông chú nói, bọn quái vật Người Chuột này nhảy bổ vào cả hội
với một tốc độ tuyệt hảo.
Bên cạnh lớp lông màu xám thì chúng còn có một cặp mắt đỏ rực đầy ghê rợn. Một
cái tên thật thích hợp với vẻ ngoài chẳng khác gì là một con chuột... đi hai
chân và có nửa thân trên lực lưỡng. Toàn thân chúng đều được phủ lông ngoại
trừ phần cơ bụng tám múi và phần cơ ngực đồ sộ nổi bật như đang cố tình khoe
ra ngoài.
Đứng chính diện là nhóm của Kouki – mà cụ thể là Shizuku nhận vị trí tiên
phong, khẽ đanh gò má lại. Quả nhiên là cô không cảm thấy thoải mái một chút
nào cả.
Kouki, Shizuku, Ryuutarou – ba người này lãnh nhiệm vụ chặn đứng đợt công kích
của bọn Người chuột. Hai cô gái ở ngay sát cạnh Kaori – thiếu nữ đeo kính
Nakamura Eri và loli hoạt bát Taniguchi Suzu – bắt đầu niệm xướng để chuẩn bị
phát động ma thuật. Cả nhóm đều tuân theo một đội hình chắc chắn như trong lúc
luyện tập.
Kouki vung vẩy cái lưỡi kiếm khốn nạn rực sáng bằng một tốc độ mà mắt thường
khó theo kịp và nhanh chóng kết liễu vài ba đối thủ.
Thanh kiếm mà Kouki đang sử dụng là một Tạo Tác thuộc quyền quản lý của vương
quốc Hairihi mang danh xưng “Thánh Kiếm” – một cái tên không nằm ngoài quy
luật sẵn có. Là một bảo vật được ban tặng thuộc tính ánh sáng, tính năng đáng
tự hào của nó là “Thánh hóa” – một kĩ năng thật sự đáng ghét cho phép làm suy
yếu những kẻ địch tiếp xúc với luồng sáng và đồng thời năng lực bên trong cơ
thể người sử dụng sẽ tự động được tăng cường.
Sở hữu Thiên chức “Quyền sĩ” rất thích hợp với thành viên câu lạc bộ karate,
thế nên trang bị của Ryuutarou là găng tay sắt và xà cạp. Đó là những Tạo Tác
có thể gây nên sóng xung kích và được tin là không bao giờ có thể bị phá hủy.
Ryuutarou đứng tấn lấy thế và sử ra những đòn quyền cước đẹp mắt ngăn không
cho bất kỳ kẻ địch nào lọt qua. Tuy chỉ mang tay không, song cách chiến đấu
khiến cậu ta không khác gì là một chiến binh cầm khiên hạng nặng.
Shizuku là “Kiếm sĩ”, một Thiên chức mang hơi hướm nữ samurai và sở hữu món vũ
khí là sự pha trộn giữa shamshir và katana. Mỗi khi cô dùng thuật battoujutsu
để rút kiếm thì kẻ địch đều bị xẻ đôi chỉ trong khoảnh khắc. Đó là một đường
kiếm đầy vẻ thanh thoát khiến các thành viên hội hiệp sĩ đều phải trầm trồ
khen ngợi.
Khi bọn học sinh còn đang bị màn trình diễn của nhóm Kouki hớp hồn thì tiếng
niệm xướng đã vang lên.
Hắc hỏa cuồng xoay, hãy thiêu rụi toàn bộ kẻ thù và đưa chúng trở về với cát
bụi, “Lốc Lửa.”
Cả ba người đều đồng loạt phát động ma thuật, và một ngọn lửa hình xoắn ốc
quay tít quét ngang qua lũ Người Chuột, nhấn chìm chúng vào trong biển lửa.
“Kii–“ chúng chỉ kịp kêu lên một tiếng lâm chung thảm thương trước khi hóa
thành một cơn mưa bụi rơi lộp độp xuống sàn.
Mọi người nhận ra là gian phòng đã sạch bóng lũ Người Chuột mà chưa cần tới
lượt của những học sinh khác. Dường như kẻ địch ở tầng một quá yếu trước chiến
lực của nhóm Kouki.
“Aaa, ừm, làm tốt lắm! Lần tới các em vẫn sẽ giữ vị trí tiên phong, nhớ đừng
lơ là đó!”
Nhắc nhở cả hội không được chủ quan song thủ lĩnh Meld cũng không giấu được nụ
cười khổ trước sự xuất sắc của đám học sinh. Tuy vậy, nỗi căng thẳng từ lần
đầu tiêu diệt đám quái vật trong mê cung dường như đã tan biến đi mất. Những
gương mặt xung quanh bắt đầu giãn ra, và thủ lĩnh Meld, trước tình cảnh đó,
cũng đành nhún vai, “Thôi thì cứ như vậy.”
“Một vấn đề nữa... vì lần này chỉ là luyện tập nên không sao, nhưng các em
đừng quên đến chuyện thu thập ma thạch đấy. Thế này chẳng phải là phá hủy quá
mức rồi còn gì?”
Nghe lời thủ lĩnh Meld nói, nhóm hỗ trợ ma thuật của Kaori liền đỏ mặt vì họ
đã vô tình “chăm sóc” hơi kĩ bọn quái vật.
Kể từ đó không có vấn đề nổi bật gì xảy ra cả. Mọi người cứ thay phiên nhau
chiến đấu và tiến xuống những tầng dưới đầy thuận lợi. Và cuối cùng, cả hội đã
đến tầng thứ hai mươi – cột mốc phân chia ranh giới giữa những nhà phiêu lưu
hàng đầu với số đông còn lại. Sáu mươi lăm là số tầng thấp nhất đã từng được
thám hiểm tại mê cung này, và đó là một thành tựu vĩ đại của các nhà phiêu lưu
hơn một trăm năm trước. Hiện tại, chỉ cần qua được tầng thứ hai mươi bạn đã
được xem là hàng đầu, và khi đạt đến tầng thứ bốn mươi thì bạn sẽ đứng trong
hàng ngũ của những nhà phiêu lưu ưu tú nhất.
Tuy không có kinh nghiệm chiến đấu, song bọn học sinh đều là những kẻ gian lận
thế nên việc xuống được tới đây cũng là một điều dễ hiểu.
Thứ đáng sợ nhất trong mê cung là bẫy. Tùy tình hình mà số lượng bẫy chết
người có thể tăng lên hay giảm đi.
Về mặt này, có một vật có khả năng chống lại được chúng – đó là Kính thông
thái. Kính thông thái là một công cụ cho phép phát hiện ra bẫy bằng cách thăm
dò dòng chảy ma lực. Vì đa số bẫy trong mê cung đều sử dụng ma thuật thế nên
Kính thông thái có thể phát hiện tới hơn tám phần mười số bẫy tồn tại. Nhược
điểm của nó là phạm vi tìm kiếm khá hẹp, do vậy việc chọn lọc phạm vi tìm kiếm
và kinh nghiệm của người sử dụng là rất cần thiết để có thể thám hiểm suôn sẻ.
Có thể nói nhờ vào sự chỉ đạo của các thành viên hội hiệp sĩ mà cả bọn vượt
qua được các tầng đầy thuận lợi như thế này. Thủ lĩnh Meld luôn nhấn mạnh rằng
tuyệt đối không được tự tiện đi đến các khu vực chưa được xác nhận là không có
bẫy.
“Được rồi, các em. Kể từ lúc này không chỉ có một loại mà rất nhiều loại quái
vật khác sẽ cùng phối hợp tấn công chúng ta. Cho đến giờ các em vẫn thắng dễ
nhưng không có nghĩa là các em có thể chủ quan nhé! Hoàn thành xong tầng hai
mươi là chúng ta sẽ kết thúc buổi luyện tập ngày hôm nay! Phấn khởi lên!”
Thủ lĩnh Meld thì thầm thông báo.
Cho tới hiện tại, Hajime vẫn chưa làm được trò trống gì cả. Thành tích duy
nhất của cậu là tiêu diệt một con quái vật giống chó được các hiệp sĩ làm yếu
đi bằng cách dùng Biến đổi để tạo ra hố bẫy trên mặt đất và xiên qua người nó.
Căn bản không ai muốn Hajime ở trong nhóm của mình vì cậu chỉ có thể nấp sau
lưng các hiệp sĩ trong khi chờ đợi thời cơ. Quả là một cảnh tượng thảm bại.
Tuy nhiên, bằng cách rèn luyện Biến đổi liên tục trong thực chiến thì ma lực
của cậu cũng sẽ được cải thiện. Kết quả là cả ma lực và cấp độ cậu đều tăng
thêm hai điểm – có vẻ như kinh nghiệm từ thực chiến hết sức hữu ích.
Nhưng mình vẫn hoàn toàn chỉ là một người chơi kí sinh, haa ~
Lại một lần nữa, một con quái vật bị các hiệp sĩ làm yếu đi được đẩy tới chỗ
của Hajime. Cậu thở dài một tiếng, đoạn khi con quái vừa đến nơi thì cậu vung
tay Biến đổi mặt đất. Sau khi đã khống chế được nó, Hajime dùng kiếm đâm xuyên
qua phần bụng để kết liễu con quái vật.
Maa, có vẻ như độ chính xác của Biến đổi đang dần tăng lên... thôi thì cứ cố
gắng hết sức vậy.
Hajime nuốt một viên thuốc hồi phục ma lực trong khi đưa tay quệt đi những
giọt mồ hôi trên trán. Tuy cậu không nhận ra điều này, song các hiệp sĩ rất
khâm phục sau khi quan sát cậu.
Thực sự mà nói, các hiệp sĩ tuyệt nhiên không có chút kỳ vọng gì ở Hajime cả.
Nhưng Hajime đã không chọn cách chôn chân một chỗ mà sẵn sàng đối mặt với lũ
quái vật – tất nhiên là đã được làm yếu – trong khi chiến đấu.
Họ đã từng cho rằng cậu sẽ chiến đấu bằng thanh kiếm dùng chưa thạo. Thực tế
lại khác, Hajime đã dùng Biến đổi để chắc chắn khóa chặt chuyển động của kẻ
địch rồi mới kết liễu bằng kiếm – một chiến thuật đáng tin cậy mà các hiệp sĩ
chưa từng được thấy bao giờ. Biến đổi sư vốn chỉ được xem Thiên chức Thợ rèn,
thế nên việc một Biến đổi sư ứng dụng Biến đổi trong thực chiến quả là một
điều không tưởng với bọn họ.
Đối với Hajime mà nói, cậu chẳng còn cách nào khác là phải suy nghĩ về vũ khí
duy nhất của bản thân – Biến đổi. Nếu đã có thể biến đổi khoáng vật, thế tại
sao cậu lại không thể cường hóa và biến đổi mặt đất? Khi mà xung quanh đều là
những nhân vật mạnh đến nực cười, và bản thân khi cố gắng hết sức mà chỉ có
thể giải quyết được một con quái thì cậu vẫn không thể thoát khỏi cái tư tưởng
mình chỉ là một kẻ vô dụng.
Tiện thể, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng chiến thuật này trước mắt mọi người.
Đây là thành quả cậu dày công suy nghĩ sau những ngày luyện tập khó coi ở vùng
ngoại thành kinh đô.
Cả hội dừng lại nghỉ ngơi một lát. Cậu nhìn về phía trước và bắt gặp ánh mắt
của Kaori. Cô ấy cũng đang quan sát và mỉm cười lại với cậu.
Cái ánh nhìn chăm chú đó cộng thêm nhớ lại lời tuyên bố sẽ “bảo vệ” cậu tối
qua khiến Hajime ngó lơ đi chỗ khác đầy xấu hổ. Vẻ mặt của Kaori ít nhiều xịu
xuống. Quan sát mọi chuyện từ nãy đến giờ, Shizuku cười khổ và nhỏ giọng hỏi
cô ấy.
“Kaori nè, sao cậu với Nagumo-kun cứ nhìn nhau suốt thế? Lãng mạn hài hước
trong mê cung là không được đâu nha!?”
Kaori bất giác đỏ mặt trước lời châm chọc của Shizuku, và nhanh chóng phản bác
lại với vẻ giận dữ.
“Thôi đi, Shizuku-chan! Cậu nói gì kì quá! Chỉ là mình tự hỏi không biết
Nagumo-kun có ổn không, chỉ có vậy thôi!”
“Thế chẳng phải là lãng mạn hài hước rồi còn gì?” Shizuku thầm nghĩ, song
không nói gì thêm vì không muốn Kaori phải dỗi mình lâu hơn nữa. Tuy vậy, cái
ánh nhìn tươi cười của Shizuku không lọt khỏi mắt của Kaori, và cô ấy lại
“Thôi mà,” với vẻ hỡn dỗi trên nét mặt.
Hajime liếc nhìn qua hai người, và cậu liền cảm thấy có một tia nhìn lạnh gáy
quét dọc qua sống lưng. Đó là một ánh nhìn khó chịu tràn đầy cảm xúc tiêu cực.
Cậu vốn đã quá quen với những ánh nhìn thiếu thiện cảm trong lớp học, song cái
cảm giác nặng nề sâu thẳm này hoàn toàn không thể so sánh bằng.
Đây không phải là lần đầu tiên trong ngày mà ngay từ ban sáng cậu đã có thể
cảm nhận được ánh nhìn đó. Nhưng mỗi khi đưa mắt nhìn quanh cố xác định nguồn
gốc thì cứ y như rằng nó lại biến mất. Điều này cứ lặp đi lặp lại từ sáng đến
giờ khiến Hajime cảm thấy hết sức chán nản.
Vậy nghĩa là sao chứ... Mình đã làm gì à? ... Mình nghĩ mình đã cố gắng hết
sức cho dù là kẻ bất tài... có lẽ nào đó lại là nguyên nhân? Mình đâu có tự
mãn gì chứ! Sao lại là mục tiêu?... Haa ~
Hajime thở dài một tiếng não nùng. Cậu bắt đầu có linh cảm không lành như
Kaori đã nhắc đến hôm qua.
Cả hội đang thám hiểm quanh tầng thứ hai mươi.
Mỗi tầng trong mê cung đều tỏa ra bốn phía cỡ vài kilomét. Thông thường để có
thể vẽ địa đồ của một tầng lạ cần qui mô hàng chục người, và công việc có thể
mất từ nửa tháng cho đến vài tháng.
Hiện tại, bốn mươi bảy tầng đã được vẽ địa đồ nên chắc chắn bạn không thể đi
lạc được. Mối lo về bẫy trong khu vực này cũng gần như bằng không.
Bên trong cùng của tầng thứ hai mươi là một gian phòng giống như một động đá
vôi, với thạch nhũ và trụ băng nhô ra từ các vách tường tạo nên một dạng địa
hình đầy phức tạp. Nếu đi thẳng đến trước thì sẽ bắt gặp cầu thang dẫn xuống
tầng thứ hai mươi mốt.


Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou - Chương #12