Chuyển Biến Bất Ngờ (2)


Người đăng: zlong008

Long Phi bước tới đẩy nhẹ cánh cửa, một thế giới huy hoàng rực rỡ đập vào mắt.

Bên trong đại điện, vách tường được ốp bằng đá Thạch Anh Ánh Kim, sàn của đại
điện được lót bằng Cẩm Thạch đánh bóng. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn nho
nhỏ, được làm bằng Hồng Nguyệt Dạ Minh Châu soi khắp đại điện.

Sàn đại điện trơn bóng, phản chiếu ánh đèn làm cho người ta có cảm giác đang
chiêm ngưỡng một bầu trời đầy sao lấp lánh. Những bàn ghế, đồ nội thất nơi đây
đều là các tác phẩm tinh xảo. Không gian đại điện cao quý xa hoa, kết hợp với
bài trí nội thất nhẹ nhàng tinh tế, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ tuyệt trần.

Nếu là người lần đầu bước vào đại điện, sẽ lâm vào say mê mà quên mất thời
gian.

Long Phi không dừng lại, mà tiếp tục tiến về phía trước, bước tới một bức
tường thì dừng lại. Trước mặt hắn là một bức Thu Sơn Vạn Thúy Đồ, lấy ra ngọc
bài thân phận Tông chủ, áp nhẹ lên bức tranh. Một đoàn quang mang nhu hòa tỏa
ra từ bức tranh, Long Phi lắc mình liền biến mất, quầng sáng từ bức tranh cũng
dập tắt.

Bước chân của Long Phi vang lên trong một hành lang hẹp, nơi đây chỉ có ánh
sáng lờ mờ, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh vừa rồi.

Sau vài phút, thì hắn cũng đi đến một cái sảnh nhỏ.

Long Phi nhìn thấy một thiếu nữ đi về phía mình. Mái tóc nàng đen như gỗ mun,
xõa xuống đôi bờ vai trắng như ngọc. Một khuôn mặt sắc sảo, một thân hình mảnh
mai đang cố gánh vác đôi ngọc phong đồ sộ, như muốn tung ra khỏi chiếc váy màu
đen hở vai mà nàng đang mặc.

Khi khoảng cách giữa hai người dần thu lại, thiếu nữ bước sang một bên và cúi
đầu chào thật sâu. Còn Long Phi thì cố gắng hết sức di dời ánh mắt của mình
khỏi bộ ngực của nàng.

Long Phi không nói gì, nhấc tay lên xem như một lời đáp lại. Biểu cảm của
thiếu nữ cũng không một chút thay đổi, vẫn là một nét lãnh nhược băng sương,
cũng không có một nụ cười nào xuất hiện trên đôi bờ môi căng mọng.

Nàng là một thủ hộ giả Tông môn, chỉ nghe lệnh của một người duy nhất là Tông
chủ.

Từ chiếc Không Gian Giới Chỉ, Long Phi lấy ra một cái đồng hồ cát. Nhìn vào
đồng hồ, hắn thì thầm: “ Thời gian đã không còn nhiều nữa.”

Tiếp tục bước tới, nhưng bổng nhiên bước chân khựng lại, Long Phi nói:

“ Thu Ly! Trong thời gian qua, ngươi đã làm việc rất tốt.”

Cũng không có quay đầu nhìn người thiếu nữ tên là Thu Ly này, Long Phi đã tiến
xuống một cầu thang đá.

Cầu thang dẫn đến một căn phòng khá lớn. Hai cánh cửa của căn phòng cao gần
một trượng được chạm khắc tỉ mỉ. Cánh cửa bên trái trạm khắc hình thiếu nữ của
Nhân tộc khá là xinh đẹp tựa như thiên thần, đang vươn tay về bên phải nắm lấy
tay nắm cửa. Cánh cửa bên phải trạm khắc hình nam nhân Quỷ tộc nhìn khá là
hung tợn nhưng ẩn ẩn vẻ cường đại, đang vươn tay hướng về bên trái cũng nắm
lấy tay nắm cửa.

Hai bức điêu khắc sống động đến mức, làm cho người ta có cảm tưởng như chuẩn
bị lao ra tấn công bất cứ ai đứng trước cửa.

Long Phi lại tiếp tục lấy ra ngọc bài thân phận Tông chủ, đặt vào vết khảm
hình tròn trên cánh cửa.

Một tiếng “ Két” vang lên, cánh cửa tự mở ra, Long Phi thu lại ngọc bài đi vào
bên trong.

Bên trong căn phòng là một bầu không khí tĩnh lặng và trang nghiêm, cái sự
tĩnh lặng này dường như muốn cô đặc lại, tưởng chừng nếu vươn tay ra thì có
thể chạm được vào nó.

Căn phòng tuy rộng lớn nhưng được bày trí đơn giản, chỉ có có một bộ bàn ghế
làm bằng một loại gỗ màu đen, bên tay phải bộ bàn ghế là một kệ sách cũng được
làm bằng loại gỗ màu đen không biết tên này. Nơi đây chỉ có duy nhất Tông chủ
mới được bước vào.

Đây là lần đầu tiên Long Phi đến đây, kể từ khi tiếp nhận vị trí Tông chủ. Hắn
tiến đến bên cạnh cái bàn gỗ, từ Không Gian Giới Chỉ của mình lấy ra cái đồng
hồ cát. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái đồng hồ này khá đặc biệt, cát trong đồng hồ là
Lưu Tinh Kim Sa một loại tài liệu hiếm thấy dùng để luyện chế Huyền khí cực
phẩm. Những hạt cát óng ánh màu vàng kim to hơn hạt cát bình thường một ít.
Nếu đồng hồ sắp hết thời gian, cát trong đồng hồ còn số lượng ít thì có thể
thấy rõ từng hạt. Long Phi đem đồng hồ đặt ngay giữa bàn.

Sau đó, Long Phi từ từ hạ thân ảnh ngồi xuống ghế với vẻ cháng chường, hắn tựa
lưng vào ghế, ngữa mặt nhìn lên trần của căn phòng. Long Phi bắt đầu hồi tưởng
về những việc vui buồn trong hai trăm năm qua của mình.

Một dòng ký ức ùa về làm cho sắc mặt hắn thay đổi liên tục.

Thời gian chầm chậm trôi qua, theo suy tính của Long Phi nếu cát trong đồng hồ
rơi xuống hết, thì cũng là lúc mọi thứ trên đại lục này kết thúc.

Không phải mọi người không muốn trốn đi nơi khác để lánh nạn, mà là không thể
đi.

Hiện giờ, sức ép của cổ nguyên lực cuồng bạo làm cho kết cấu không gian bị vặn
vẹo đứt gãy. Nếu không có chuyện này, thì một số cường giả đã trốn sang U Minh
giới. Ở giới diện này, chỉ có Quỷ tộc và một số chủng tộc đặc biệt khác, mới
có thể sinh sống lâu dài và tu luyện tại đây.

Bây giờ, trong ánh mắt Long Phi chỉ còn lại mỗi cái đồng hồ cát, một ánh mắt
vô hỉ vô bi.

Trong cái đồng hồ nhỏ bé, cát rơi xuống từng hạt lại từng hạt, hạt này nối
tiếp hạt kia, không một ai không một thứ gì có thể níu kéo được nó.

Phía trên đồng hồ, số cát còn lại càng lúc càng ít.

Còn lại hai trăm hạt.

Còn lại một trăm tám mươi hạt

…………..

Tám mươi hạt

Năm mươi hạt

Hai mươi hạt

Long Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mười hạt

Năm hạt

Hai hạt

Một hạt

…………….

Lúc này, toàn bộ cát đã rơi hết xuống phía dưới đáy đồng hồ.

“ Thì ra cảm giác khi chết là như vậy sao? Thật là nhẹ nhàng, thật là thoải
mái, thật là …. thật là có cái gì đó sai sai. ”

Long Phi bật dậy mở to hai mắt, trước mặt hắn vẫn là cái đồng hồ cát ở trên
chiếc bàn, vẫn là cái không gian y hệt mấy phút trước, không có gì khác biệt.

Long Phi lẩm bẩm:

“Như thế này là sao? Chẳng lẽ, ta tính toán sai thời gian, chuyện tính toán
sai là không thể nào. Nhất định là có chuyện gì khác xảy ra, … có khi nào… cổ
nguyên lực cuồng bạo ở hạch tâm đại lục không thể phát nổ.”

Long Phi vội vã đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc đi vào từ tốn, chậm rãi bao nhiêu thì
lúc đi ra lại vội vàng, gấp gáp bấy nhiêu.

Trong vài cái chớp mắt, Long Phi đã đi ra tới đại điện vàng son lộng lẫy, hắn
cũng nhanh chóng vội vội vàng vàng bước nhanh ra khỏi đại điện.

Một màn quang tráo khổng lồ đang bao phủ toàn bộ Tông môn, một mảnh lưu quang
tràn ngập hai màu lam đỏ đan xen. Đây chính là đại trận hộ tông của Ẩn Nguyên
Tông, trận pháp cửu cấp Tuyệt Diễm Kim Cương Bích. Một cái trận pháp cao cấp
công thủ vẹn toàn, lại được Thất Trưởng Lão chính là một Trận Đế đích thân tọa
trấn, đại trận thủ hộ vốn đã mạnh mẽ lại càng thêm cường đại.

Trước cửa đại điện là quảng trường Tông môn. Lúc này, trong số tám Trưởng lão
thì đã có sáu người đứng tại đây. Chỉ có Cửu Trưởng Lão và Thất Trưởng Lão là
không thấy mặt.

Long Phi cũng vừa lúc chạy đến, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Đại Trưởng Lão,
liền hỏi:

“ Tô Trưởng lão, mọi chuyện này là sao?”

Tô Bá Thiên, chần chừ một lúc rồi cũng đáp lại:

“ Ta… ta cũng không rõ ràng chuyện này. Mặc dù có một chút suy đoán nhưng cũng
không chắc chắn.”

“ Có phải là đại trận hộ tông mạnh mẽ, đã giúp chúng ta vượt qua tai kiếp
này.” Long Phi cũng mơ hồ suy đoán.

“ Chắc chắn là không phải đại trận hộ tông giúp chúng ta vượt qua tai kiếp
này, cho dù có thêm một trăm cái đại trận cũng không chống đỡ nổi sức hủy diệt
của vụ nổ hạch tâm.” Giọng nói của Tô Bá Thiên rất quả quyết.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #4