Chuyển Biến Bất Ngờ (1)


Người đăng: zlong008

Tình thế nguy cấp nhưng Đại Trưởng Lão, thần sắc không đổi, vẫn là phong thái
ung dung bình tĩnh như thường ngày.

“ Oanh nhi, ngươi có thấy Tông chủ ở đâu không?”

Lý Oanh Oanh, liền vội vã đáp lại:

“ Tông chủ…”

Mới vừa nói được hai chữ đầu “ Tông chủ”, thì Lý Oanh Oanh phải vận hết nguyên
lực, ra sức nuốt hai chữ “ chết rồi” ngược trở lại vào bụng, xém chút là bị
nội thương.

“ Tông chủ… đi uống rượu rồi, thưa Đại Trưởng Lão .”

Tô Bá Thiên, ánh mắt mờ mịt, mặt đầy nghi hoặc, lẩm bẩm:

“ Lúc này, còn có tâm trạng đi uống rượu sao?”

“ Cổ Trưởng Lão, hai người các ngươi nói xem, Tông chủ đang nghĩ cái gì trong
đầu. Giờ phút này, lại đi uống rượu.”

Cổ U Minh, đáp:

“ Có gì phải nghi hoặc, không phải mọi sự tình Tông môn trong hai mươi năm
nay, đều do một tay chúng ta xử lý hết sao? Ài… cứ để cho hắn tạm thời thoải
mái, làm gì thì làm đi. Dù sao, so với thọ nguyên của một Võ Đế là cả vạn năm,
hắn chỉ mới hai trăm tuổi, thật sự còn quá trẻ. Ta là vẫn tin tưởng vào tầm
nhìn của cố Tông chủ.”

Độc Cô Hàn, mỗi chữ quý như vàng, nói:

“ Không biết.”

Tô Bá Thiên chau mày, thần sắc ảm đạm, nói tiếp:

“ E rằng, sự tình lần này. Chúng ta muốn quản cũng không thể quản được rồi.
Đừng nói là chúng ta, cho dù có huy động hết cường giả của đại lục lại, cũng
là vô kế khả thi.”

“ Còn Ngũ Trưởng Lão với Lục Trưởng Lão, hai người các ngươi có thấy ở đâu
không?”

Cổ U Minh đáp lại:

“ Không thấy, nhưng có thể đoán được. Một tên yêu tiền như mạng, chắc chắn là
đang ở bảo khố, ôm đóng nguyên thạch khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Một tên xem bảo
khí là con, không ở trong phòng mếu máo nhìn mấy kiện huyền khí, khóc lóc chia
tay thì còn làm gì khác.”

Tô Bá Thiên lại nói:

“ Tình hình này có thể chống đỡ được tới đâu thì hay tới đó. Ta phải lập tức
đi tới chổ của Lâm Đại Chí, cùng với hắn khởi động đại trận bảo hộ Tông môn.
Hai người các ngươi cứ tùy tình hình mà hành sự.”

Vào lúc này, tại bảo khố của Ẩn Nguyên Tông, một thân hình ục ịch béo tròn
đang bơi qua bơi lại trên đóng nguyên thạch. Nói chính xác là vừa bơi vừa
khóc, với hình dáng này tại Ẩn Nguyên Tông không thể nhầm lẫn với ai khác. Đó
chính là Ngũ Trưởng Lão, Đinh Thế Hoành.

Có lẽ, hắn bơi cũng được hơn hai giờ đông hồ nên đã thấm mệt, liền dừng lại.
Ngồi trên núi nguyên thạch, Đinh Trưởng Lão lục lọi trong Không Gian Giới Chỉ
của mình tìm thứ gì đó.

Một khuôn mặt đau buồn không ngôn từ nào diễn tả nổi, nhưng trên khuôn mặt đó
lại là ánh mắt cuồng nhiệt. Hiện giờ, Đinh Thế Hoành cầm trên tay một viên cực
phẩm nguyên thạch lớn bằng nắm tay. Một viên cực phẩm nguyên thạch siêu hiếm,
chứa chín hệ nguyên tố: kim, thủy, mộc, hỏa, thổ, phong, lôi, băng, ám. Hào
quang của viên nguyên thạch làm cho cả bảo khố lấp lánh đủ loại màu sắc.

Ở Ân Nguyên Đại Lục, trong giới võ giả, nguyên thạch được sử dụng như một đơn
vị tiền tệ. Đây là nguyên lực trong thiên địa kết tinh lại thành dạng tinh
thể. Dùng để sử dụng trong tu luyện hay trao đổi, mua bán giữa các võ giả.

Nguyên thạch được chia làm bốn phẩm cấp, bao gồm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng
phẩm và cuối cùng là cực phẩm. Trong đó hạ phẩm là thấp nhất, cực phẩm là cao
nhất.

Nguyên thạch bình thường chỉ chứa nguyên lực, đây cũng là dạng phổ biến nhất,
cũng là loại thường được đem ra giao dịch nhiều nhất. Một trăm viên Nguyên
thạch hạ phẩm sẽ bằng một viên Nguyên thạch trung phẩm, cứ hơn nhau một phẩm
cấp thì giá trị cũng tăng lên một trăm lần.

Tuy nhiên, vì một số điều kiện địa lý đặc thù hoặc vì một vài nguyên nhân khác
nhau. Mà trong nguyên thạch ngoài nguyên lực còn ẩn chứa sức mạnh của các hệ
nguyên tố.

Nếu nói về độ quý hiếm, thì nguyên thạch ẩn chứa sức mạnh các hệ nguyên tố
biến dị : băng, phong, lôi, minh quang, hắc ám là quý nhất. Tiếp đến nguyên
thạch chứa sức mạnh các nguyên tố ngũ hành là kim, thủy, mộc, hỏa, thổ.

Bình thường, tìm được một viên nguyên thạch chỉ cần chứa một trong các nguyên
tố hệ ngũ hành thôi, là người ta đã mừng như điên. Vậy mà hắn cầm trong tay
một viên nguyên thạch chứa năm nguyên tố ngũ hành, còn thêm bốn nguyên tố biến
dị quý hiếm. Có thể nói đây là một bảo vật độc nhất vô nhị.

Lấy tay quệt đi hai hàng nươc mắt, nhìn viên nguyên thạch, tự mình thủ thỉ:

“ Nguyên thạch yêu dấu… dù chúng ta không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng
năm. Nhưng được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày … tuy không mãn nguyện
nhưng ta cũng cảm thấy hạnh phúc.”

“ Ài !!! … Nhân sinh như trò đùa”

Tại một không gian khác trên đỉnh Bạch Thiên Phong, bầu không khí ở đây bi
thảm cũng không kém ở Bảo Khố.

Trong góc nhỏ tại một căn phòng, một thân ảnh gầy guộc, khuôn mặt có vẻ tiều
tụy, nhìn hơi xấu xí một tí. Hắn hướng mặt vào góc tường quay lưng ra cửa
chính, đang thì thầm to nhỏ với ai điều gì đó.

“ Cục cưng à … ngươi theo bên cạnh ta, cũng được hơn ba trăm năm nay rồi.”

“ Mặc dù so với mấy đứa kia đi theo ta cả ngàn năm, thì ba trăm không đáng là
đâu.”

Hắn chỉ tay vào một đóng linh khí đang chất ngổn ngang tại góc tường, hít vào
một hơi, rồi lại tiếp tục lảm nhảm.

“ Ài… !!! Nhưng mà tình cảm của ta đối với ngươi là sâu đậm nhất. Ngươi thấy
đó, ta cao to, đẹp trai phong độ, gái tỏ tình theo đuổi với ta là xếp một hàng
dài không đếm nổi.

Nhưng ta bỏ qua tất cả, cuộc đời này chỉ dành cho ngươi và chúng nó.”

“ Giây phút sinh ly tử biệt này, à … không phải. Giây phút chết chùm này, ta
chỉ muốn ở bên cạnh mấy đứa mà thôi.”

Nói được vài câu, nước mắt, nước mũi lại sụt sịt chảy ra. Hắn đưa tay vào
trong áo lấy ra một chiếc khăn nhỏ màu nâu, liếc sơ qua cũng thấy không phải
là phàm phẩm, có lẽ được chế tác từ tơ của một loại yêu tằm nào đó. Hắn đưa
khăn lên lau lau mặt mình, rồi sẵn tiện lau luôn cho chiếc nhẫn mà hắn nói
chuyện với nó nãy giờ.

Không ai khác đây chính là Lục Trưởng Lão, Đinh Thế Tung. Là một Võ Đế Trung
kỳ, đồng thời cũng là một Luyện Khí Đại Tông Sư.

Chiếc nhẫn hắn cầm trên tay, tên gọi là Tiểu Thiên Giới Chỉ. Là một kiện huyền
khí không gian vô cùng quý hiếm, trên cơ bản dùng nguyên thạch là không thể
mua được.

Hiện tại, cấp bậc của luyện khí sư được chia làm bốn cấp. Thấp nhất là Luyện
Khí Học Đồ, tiếp đến là Luyện Khí Đại Sư, kế nữa là Luyện Khí Tông Sư, cuối
cùng cao nhất là Luyện Khí Đại Tông Sư.

Còn bảo khí của võ giả, hiện tại cũng chỉ biết ba cấp độ.

Thấp nhất là Pháp khí. Chỉ có thể giúp võ giả tăng thêm một ít sức mạnh khi
thi triển vũ kỹ.

Kế đến là bảo khí có linh tính sơ hình. Có thể nói là bản thân nó đã có một
chút ý thức, nhưng ý thức này còn quá non yếu, giống như ý thức của trẻ mới
sinh chỉ nhận biết được cha mẹ. Đây được gọi là Linh khí, đã có linh tính nhận
chủ. Khi thi triển vũ kỹ phát huy sức mạnh cũng cường đại hơn.

Cuối cùng là Huyền khí. Là một kiện bảo khí có linh tính tương đối trưởng
thành. Mặc dù không giao tiếp được với chủ nhân, nhưng vẫn có thể nghe hiểu ý
của chủ nhân mình. Có những đặc tính cao cấp hơn linh khí, phát huy sức mạnh
của vũ kỹ cũng cường đại hơn linh khí.

Hơn ba giờ đồng hồ trôi qua, kể từ khi các võ giả cảm nhận được luồng nguyên
lực cuồng bạo rò rỉ ra từ hạch tâm của đại lục.

Từ hướng nam, Long Phi bước nhanh bước chậm đi trở về phía quảng trường Tông
môn.

Lúc này, tại quảng trường, mọi người đã giải tán, các trưởng lão cũng không
biết đã đi đâu. Đi đến quảng trường không thấy một ai, Long Phi tiếp tục tiến
thẳng vào đại điện.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #3