Phương Thiên Đại Lục


Người đăng: zlong008

Bổng nhiên, giọng nói nhẹ nhàng của Nhị Trưởng Lão vang lên, phá vỡ bầu không
khí bế tắc.

“ Mọi người có cảm thấy nguyên lực trong thiên địa có phần thay đổi hay không?
Không phải là nguồn nguyên lực cuồng bạo, nhưng cũng không giống nguyên lực
lúc bình thường, mà là có phần tinh thuần hơn một chút.”

Vừa mới nhặt lại được cái mạng nhỏ, dòng suy nghĩ còn chưa bắt kịp với hoàn
cảnh biến đổi bất ngờ, nên cũng không ai để ý chuyện này. Diệp Ly Vy vừa lên
tiếng, mọi người đều cảm thấy sự thay đổi nhỏ của nguyên lực trong thiên địa.

Diệp Ly Vy bước lại gần Long Phi, gương mặt xinh đẹp của nàng ghé sát vào hắn.
Đến mức Long Phi có thể cảm nhận rõ mùi hương đang tỏa ra từ người nàng.

“ Tông chủ! Tiếp theo ngài quyết định như thế nào?” Ly Vy nhẹ nhàng nói.

Hành động vừa rồi của Diệp Ly Vy, thiếu chút nữa đã phá tan nát sự bình tĩnh
mà Long Phi phải vất vã lắm mới khôi phục lại chút ít.

Long Phi bước về trước một bước, cố gắng tránh thoát cái mị lực ghê gớm này.

Diệp Ly Vy thật sự là quá đẹp.

Dáng người như được tạc từ ngọc thạch vô cùng hoàn mỹ, làn da hồng phấn mịn
màng như nhung lụa, đôi mắt của nàng long lanh như làn thu thủy, đôi môi vũ mị
động lòng người. Không có sự cám dỗ nào có thể vượt qua được nhan sắc của
nàng.

“ Khụ! khụ!…. Bây giờ, quan trọng nhất là phải biết ở ngoài kia đã xảy ra
chuyện gì?”

“ Đại Trưởng Lão! Bây giờ, phải làm phiền ngài cùng Tam Trưởng Lão ra bên
ngoài đại trận thủ hộ, thám thính một phen.”

Tô Bá Thiên liền nói:

“ Được! Không vấn đề gì. Theo ta suy đoán, có lẽ Tông môn của chúng ta đã bị
dịch chuyển đến một nơi xa lạ nào đó.”

“ Nếu đúng là như vậy thì chuyến đi này vô cùng nguy hiểm. Mặc dù, thực lực Tô
Trưởng lão vô cùng cường đại, là một trong bốn người có sức tấn công mạnh nhất
trong Tông môn, cho dù là vậy thì cũng phải thập phần cẩn thận. Nếu gặp được
bất kỳ sự sống nào, thì tốt nhất không nên giao chiến, nhanh chóng trở lại
Tông môn, chúng ta bàn tính tiếp.” Long Phi nói một cách ân cần.

Đúng như dự đoán của Tô Bá Thiên. Nơi đây không phải là Ân Nguyên Đại Lục.
Hiền giờ, Ẩn Nguyên Tông cũng không còn nằm trên đỉnh Bạch Thiên Phong. Mà nằm
sâu trong một sơn cốc, bốn phía đều được vách đá cao che chắn. Diện tích sơn
cốc này cũng không quá lớn, bên trong cây cối rậm rạp mọc thành một phiến rừng
nhỏ.

Sơn cốc này rõ ràng đã từ rất lâu không có sự sống đặt chân đến. Trên mặt đất
được phủ kín bởi một lớp lá khô, có rất nhiều cổ thụ, cành lá xum xê chằn
chịt. Các tia nắng yếu ớt đang cố len lỏi qua các phiến lá đan xen dày đặc,
không khí trong phiến rừng nhỏ này tương đối ẩm ướt. Điều kiện nơi đây cực kỳ
thích hợp cho các loại thảo dược và một ít loại thực vật sinh trưởng.

Xa xa, có thể nhìn thấy một gốc thảo dược màu đỏ, xung quanh gốc thảo dược còn
tỏa ra một lớp sương mù bảy sắc cầu vòng nhàn nhạt. Gốc thảo dược này là dược
liệu thất cấp, có tên là Thất Thải Huyết Lan Thảo, là chủ tài trong nhiều loại
Thất cấp Đan dược. Trên thân cây đã có sáu phiến lá cho thấy dược tài này, ít
nhất cũng đã được sáu ngàn năm tuổi.

Thậm chí trong một góc đá khuất ánh nắng, còn có thể nhìn thấy một gốc Cửu cấp
dược liệu, là một cây Ngân Nguyệt Thanh Hoa. Toàn thân cây tỏa ánh sáng bạc,
hoa kết thành chùm màu xanh nhạt đu đưa theo gió.

Bình thường, muốn tìm được một gốc dược liệu cao cấp đã là chuyện vô cùng khó
khăn rồi. Vậy mà ở đây, một phần của phiến rừng nhỏ này đã có một, hai cây
dược liệu cửu cấp. Đây có thể xem là một đại cơ duyên khả ngộ bất khả cầu.

Bởi vì sơn cốc này có nguồn nguyên lực khá đậm đặc giúp cho thảo dược phát
triển tốt hơn, cộng thêm bên ngoài sơn cốc là sương mù bao phủ quanh năm.
Thiên nhiên đã rất khéo léo che dấu phiến bảo địa này.

Tại quảng trường, Tô Bá Thiên cùng Cổ U Minh nhẹ nhàng lăng không tiến về phía
sinh môn của quang tráo thủ hộ. Đại trận mở ra một khe hở nhỏ vừa đủ hai người
đi qua, hai vị Trưởng lão tiến vào khe hở đi ra bên ngoài.

Năm giờ đồng hồ trôi qua, hai người Tô Bá Thiên cũng đã trở về, hướng mọi
người giải thích sơ qua một chút tình hình hiện nay. Thật sự là cũng không thu
thập được nhiều thông tin, bọn họ chỉ biết Tông môn đã không còn ở Ân Nguyên
Đại Lục mà bị dịch chuyển đến một sơn mạch ở một thế giới xa lạ. Trong vòng
bán kính hai mươi dặm xung quanh Tông môn, chỉ có dã thú ngoài ra không có sự
sống nào khác.

Sơn cốc này nằm trong sơn mạch Lạc Thiên Phong là một dãy núi rừng trải dài
bạt ngàn, không biết điểm dừng nằm ở nơi đâu. Sơn mạch Lạc Thiên Phong cũng là
đường biên giới tự nhiên của Đông Anh Quốc và Phong Quốc.

Hiện tại, Ẩn Nguyên Tông đã bị dịch chuyển đến một nơi gọi là Phương Thiên Đại
Lục. Đây là một đại lục kép, hình dạng giống như hai hòn đảo khổng lồ nằm song
song nhau. Đại lục phía dưới gọi là Phương Thiên Hạ Giới có diện tích lớn gấp
mười lần Ân Nguyên Đại Lục, mọi người thường gọi ngắn gọn là Hạ Giới. Đại lục
phía trên gọi là Phương Thiên Thần Giới, thường gọi tắt là Thần Giới, có diện
tích bằng tám phần mười Hạ giới.

Ở Hạ giới, nguyên lực trong thiên địa rất ít, nếu so với nguyên lực nồng đậm ở
Thần Giới, thật sự là chênh lệch quá lớn. Bên cạnh đó, tài nguyên tu luyện
cũng vô cùng hạn chế. Vì vậy, những võ giả ở Hạ giới nếu tu luyện đến cảnh
giới Võ Hoàng, hầu hết sẽ phi thăng lên Thần Giới để có thể tiếp tục con đường
võ đạo của mình.

Nơi đây cũng như Ân Nguyên Đại Lục, các võ giả sẽ hấp thu nguyên lực trong
thiên địa hoặc một số thứ chứa nguyên lực như nguyên thạch, chuyển hóa nguồn
nguyên lực ngoại vật này thành nguyên lực của bản thân, để sử dụng trong tu
luyện cũng như chiến đấu.

Đối với võ giả, trái tim là bộ vị quang trọng nhất. Là nơi chứa đựng nguyên
lực, máu chảy qua tim mang theo nguyên lực chạy khắp toàn thân, luyện gân cốt,
luyện huyết nhục, lục phủ ngũ tạng. Võ giả rèn luyện thân thể, tu luyện công
pháp, vũ kỹ, trở thành cường giả có thể phi thiên độn thổ, dời núi lấp biển.

Các mặt khác so với Ân Nguyên Đại Lục cũng không có khác biệt nhiều cho lắm.
Cảnh giới võ đạo, đan đạo,… tất cả đều giống nhau. Công pháp, vũ kỹ cũng được
chia làm bốn cấp độ từ thấp đến cao lần lượt là: Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa
cấp, Thiên cấp. Tại mỗi cấp độ chia làm ba phẩm cấp nhỏ là: hạ phẩm, trung
phẩm và thượng phẩm.

Điểm khác biệt lớn nhất chính là chế độ quốc gia. Nếu ở Ân Nguyên Đại Lục
quyền lực nằm trong tay các Đại Tông môn, thì ở đây quyền lực nằm trong tay
các siêu cường Đế Quốc.

Trong đó Phong Quốc là một trong bốn siêu cường Đế Quốc ở Thần vực.

Sau khi Tô Bá Thiên nói qua một chút sự tình, sắc mặt mọi người đều trở nên
trầm lặng. Vừa mới thoát được một một đại nạn, bây giờ lại rơi vào tình cảnh
này thật sự không biết là họa hay là phúc. Nhưng dù sao cũng chắc chắn tốt hơn
là chết thảm trong vụ nổ nguyên lực cuồng bạo.

Long Phi triệu tập mọi người vào đại điện nghị sự.

Trong tay Long Phi đang cầm một cái thần hồn ngọc phù. Đây là vật thường được
các võ giả cấp cao sử dụng để liên lạc với nhau, an toàn và nhanh chống hơn
truyền âm phù rất nhiều. Cách sử dụng cũng rất đơn giản, trong thần hồn ngọc
phù chứa thần hồn ấn ký của nhiều người, chỉ cần dùng thần hồn của mình truyền
những ý nghĩ đến ấn ký của người muốn liên lạc, thì ngay lập tức người đó sẽ
nhận được tin tức đã được truyền đi.

Lúc này, hai người vừa nhận được lệnh triệu tập của Long Phi là Thất Trưởng
Lão và Cửu Trưởng Lão cũng đang trên đường đến. Tại nội môn của Ẩn Nguyên Tông
bố trí rất nhiều trận pháp ngăn cản dịch chuyển không gian và phi hành, trừ
những lúc đặc biệt như vừa rồi mới giải trừ trận pháp ngăn cản phi hành, nhưng
trận pháp ngăn cản dịch chuyển không gian thì không bao giờ giải trừ.

Đây là quy định của Tông môn từ xưa đến nay, để đề phòng địch nhân bất ngờ tập
kích. Vì vậy tại nôi môn, đi bộ là lựa chọn duy nhất.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #5