Ngày 11 Tháng 1 – Sắc Tình


Người đăng: Tiêu Nại

Nhớ lại cảm giac tiếp xuc da thịt trơn mềm đo, Tuấn Vũ đột nhien cảm thấy
gượng gạo, anh mắt bất giac liếc nhin len cổ co…

Lanh Tử Tinh mặc một cai ao long cừu cổ chữ V, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh,
chỗ hom nơi xương quai xanh lam cho người ta kich động muốn hon xuống.

Loi Tuấn Vũ khẽ ho một tiếng, noi: "Tối nay em lại phải về chỗ toi ở đấy!"

"Toi biết rồi."

Sau đo hai người trầm mặc. Lanh Tử Tinh nằm len giường, cảm giac hắn dường như
con muốn noi gi đo.

Cho đến sang hom sau, Tử tinh mới ngộ ra được bộ dang muốn noi lại thoi của
Tuấn Vũ la do đau.

Co thật sự bội phục hắn! Hắn co phải hay khong một ngay thiếu đan ba la khong
sống nổi?

Đem qua khi hắn lai xe đưa co về nha, co suýt nữa quen mất trong nha nay con
co người khac tồn tại.

Hơn nữa, khong chỉ co Cổ Dương, ma con nhin thấy một co gai khac! Khong cần
noi cũng biết, la phụ nữ của Tuấn Vũ. Tử Tinh chỉ cần liếc thoang qua bộ ngực
hang khủng của co ta la đoan ra ngay.

Tuấn Vũ vừa vao nha đa nhắc co: "Đi ngủ sớm chut đi! Co chuyện gi cứ nhắm mắt
lam ngơ!"

Co rut cuộc cũng hiểu ra, tại sao Loi Tuấn Vũ vẫn chưa muốn kết hon. Khong
phải hắn khong muốn, ma phỏng chừng khong co nữ nhan nao co thể chịu được cảnh
ba người thế nay! Co cang ngay cang lĩnh hội được mức độ gian khổ của nhiệm vụ
nay!

"Cốc cốc cốc!" tiếng go cửa lam Tử Tinh đang ngay người giật minh tỉnh lại.

"Ai"Tử Tinh! La toi, Cổ Dương đay." Ben ngoai vọng vao tiếng Cổ Dương.

Mới sang sớm, hắn tim co đơn giản chỉ co một việc duy nhất, Tử Tinh ai oan
nghĩ bụng.

"Chuyện gi thế?" Co miễn cưỡng len tiếng.

"Mở cửa đi rồi noi!" Giọng Cổ Dương ẩn chứa ý cười.

Tử Tinh miễn cưởng đi ra, mở cửa.

Một soai ca cao lớn đứng tựa cửa, nhưng co vốn dĩ khong co tam trạng nao ma
ngắm nghia. Trăm phần trăm la hắn coi co như giup việc rồi, gọi co sớm thế nay
khong ngoai chuyện bảo co nấu bữa ăn sang cho hắn thi con co thể la việc gi
nữa.

"Tử Tinh, hoan nghenh em đa trở về. Hom qua về muộn qua, chưa kịp đến chao
em." Cổ Dương cười nịnh.

"Ồ, khong cần khach sao vậy đau. Tim toi co chuyện gi khong?" Tử Tinh trợn to
đoi mắt vo tội nhin Cổ Dương. Cầu cho hắn khong noi chuyện bữa sang, co cực
khong thich cảm giac bị đem lam no dịch.

"Tử Tinh, em co biết mấy ngay nay khong co em ở đay, toi sống sot thế nao
khong?" Cổ Dương bay ra bộ mặt giống như minh bị ngược đai phi nhan đạo.

"Ờ?" Tử Tinh nhướn may, chuẩn bị nghe hắn ca cẩm.

"Toi quả thực ba bữa khong được ăn no, ngay nao bụng cũng đoi meo! Tử Tinh,
sau nay đừng rời bỏ toi nữa co được khong?" Cổ Dương khoa trương giang rộng
đoi tay ra, nhao về phia Tử Tinh.

"Á!" Tử Tinh cuống quit luồn qua canh tay hắn chui ra ngoai, đứng ở cửa trừng
mắt nhin hắn: "Rồi rồi, đừng lam loạn nữa, toi đi nấu bữa sang la được chứ gi!
Thật la khoa trương qua đi!"

"Ha ha ha!" Cổ Dương vui vẻ cười to, "Vẫn la Tử Tinh của toi tốt nhất! Toi
muốn ăn chao ngũ cốc…"

"Cổ Dương! Anh tỉnh lại đi! Toi mới la đầu bếp! Sang nay ăn trứng luộc!" Tử
Tinh cau kỉnh noi. Thật ra, co định nấu chao ngũ cốc, nhưng vừa nghe hắn lảm
nhảm vậy, co liền nảy sinh một tư tưởng chống đối. Hắn muốn ăn, co sẽ khong
nấu!

Cổ Dương nhin cai cằm venh len tự đắc của Tử Tinh, khong khỏi cười ngoac
miệng. Lần sau, hắn phải nhớ nhắc nhở bản than, nhất định phải noi ngược lại ý
muốn ban đầu. Cổ Dương nhận ra tinh cach của co nhoc nay, hắn cơ hồ mo mẫm đa
tim được đường đi.

Hom nay vừa thức dậy, ra khỏi phong, hai giay sau hắn đa nhao len gac, chạy
tới phong co, chẳng phải la để bai tế Miếu Ngũ Tạng của hắn hay sao? Cổ Dương
hắn khong co tật xấu nao, co điều chỉ cần tom được dạ day hắn, thi du muốn cai
mạng nhỏ nay, hắn cũng co thể cho.

Lanh Tử Tinh ngẩng cao đầu xăm xăm đi thẳng vao phong bếp. Khong ngờ vừa đi
đến cửa thi nghe thấy tiếng thở dốc của một đoi nam nữ.

Co hiếu kỳ nhin quanh một lượt, khong co ai cả.

Co ngẩng đầu trừng mắt nhin cửa phong Loi Tuấn Vũ tren gac, thở ra một hơi.
Aizzz! Thật la! Cổ Dương thi đang đứng ở cửa phong co rồi, vậy am thanh nay
nhất định la tiếng của Loi Tuấn Vũ! Canh cửa kia thật khong co tinh cach am gi
cả.

Co ở dưới phong khach ma cũng co thể nghe thấy am thanh, đung la khong muốn
cho người khac sống nữa ma!

Tam hồn thuần khiết của co đa nhanh chong bị lam vấy bẩn rồi nha!

Nhắm mắt lại, bịt chặt tai, Lanh Tử Tinh tiếp tục đi vao bếp. Hừ, lời noi của
Loi Tuấn Vũ thật la linh nghiệm: Nhắm mắt lam ngơ!

Đi vao bếp, Tử Tinh đột nhien phat hiện am thanh kia khong những khong nhỏ
lại, ma ngược lại cang ro rang hơn, du co lấy tay bịt chặt tai đến thế nao
cũng khong co tac dụng.

Mở choang mắt ra, Lanh Tử Tinh chết đứng!

Hai than thể loa lồ đang dựa vao ban bếp…

Đoi tay của người đan ong đang chống lấy eo, chỗ nao đo dựng đứng len, hắn
ngửa mặt gầm gừ, xuýt xoa đầy hưởng thụ…

Người đan ba ngồi tren ban, khom người xuống, ban tay phủ len cai kia của
người đan ong, vo cung sung sướng liếm lap chỗ đo, cứ như la đang liếm một cay
kem mat lạnh vậy… Đầu lưỡi kiều mị xoắn lấy, cắn mut… miệng con khong ngừng
ren rỉ xuýt xoa…

Ma người đan ong con dung sức đung đưa phần hong từ trước ra sau rất manh
liệt…

Lanh Tử Tinh con nhin thấy cai kia của hắn thật sự hết sức kỳ quai, hết sức to
lớn…

"Á………………" Tiếng thet choi tai của Lanh Tử Tinh am lượng dễ đến 3 đề-xi-ben,
tuyệt đối co thể đưa vao kỷ lục Guinness.

Loi Tuấn Vũ thề, nếu như kiếp nay hắn khong dung được nữa, thi nhất định la do
Lanh Tử Tinh hại.

Hắn trần truồng buồn bực cham một điếu thuốc len, trừng mắt nhin Lanh Tử Tinh
đứng đối diện đang cui gằm mặt xuống.

Cổ Dương va co sieu mẫu kia sớm đa bỏ trốn mất dạng. Loi Tuấn Vũ một khi ma đa
tức giận thi sẽ bung phat thanh một cơn bao lốc quet bay người khac… Cổ Dương
la người bỏ trốn đầu tien, rồi đến co sieu mẫu… Cả hai người đều noi minh phải
đi co cong chuyện…

Ma tren thực tế, Cổ Dương nao co việc gi để lam đau, con co sieu mẫu kia thi
chỉ toan tham gia vai cuộc thi lớn. Ma hom trước co ta noi với Tuấn Vũ, thời
gian gần đay khong co cuộc thi gi, đang được nghỉ…

Lanh Tử Tinh quẫn bach ngồi tại chỗ. Co vẫn đang trong giai đoạn kinh hoang.
Luc từ bếp đi ra, đến giờ tim co vẫn đập thinh thịch đien cuồng. Loi Tuấn Vũ
lam mấy tro nay khong phải lần đầu tien co bắt gặp. Nhưng lần nay thật sự la
ngoai ý muốn, kinh hai qua đi! Trong bếp… loa lồ trần truồng… Trời ơi! Khieu
dam qua… Co lam sao co thể ngờ sẽ được mục kich một man bỏng mắt trong bếp như
vậy chứ…

Co thừa nhận minh rất hiếu ki to mo về loại sự tinh nay, nhưng co tuyệt đối
khong phải kẻ chuyen rinh trộm! Hanh động của bọn họ lại khiến co cảm thấy ghe
tởm buồn non…

Nhưng luc nay sự căng thẳng va khiếp sợ con mạnh mẽ hơn nhiều so với cảm giac
ghe tởm…

Lanh Tử Tinh vẫn khong dam ngẩng đầu len, co luon cảm thấy dường như co noi
bất cứ cau gi luc nay thi Loi Tuấn Vũ ngồi đối diện cũng sẽ đứng dậy cho co
một trận.

Hắn đa hut đến điếu thuốc thứ năm!

"Co co hiểu biết về đan ong khong?" Giọng noi của Loi Tuấn Vũ ẩn chứa sự kim
nen.

"A? Cai gi?"

"Co co biết luc nao thi đan ong yếu đuối nhất khong?" Loi Tuấn Vũ cơ hồ khong
cần co trả lời.

Biết, đương nhien biết, chinh la vao luc đo… Lanh Tử Tinh bụng bảo dạ. Co lam
sao biết hắn ở trong bếp xxx chứ? Nếu co ma biết thi sao co co thể chọn đung
luc đo để vao bếp, sao lại chọn đung luc đo để het len choi tai như vậy chứ?

"Co xem bộ dạng của toi bay giờ đi!" Loi Tuấn Vũ nem phắt điếu thuốc trong tay
đi gao len: "Co xem đi!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #93