Người đăng: Tiêu Nại
Ba Tieu DuệLanh Tử Tinh thi yeu thich vo cung, nghe noi co con đi lam, ba cang
khen ngợi khong tiếc lời.
"Cai gi? Lam chủ bien cơ a? Ôi chao Tử Tinh con thật lợi hại qua nha!" Ba Tieu
Duệ cười khong khep miệng được.
Loi Tuấn Vũ đảo tron mắt, nhin thấy bộ dạng ngượng ngập lung tung của Tử Tinh,
tự nhủ: Co ta thi co gi ma lợi hại cơ chứ? Anh cảm thấy chức vị nay la do Hoa
Ba sắp xếp cho co ma thoi. Co từ nhỏ đến giờ đều vo tich như vậy, anh khong
phải la khong quen biết co!
"Mẹ, cũng khong lợi hại gi đau ma! Cho đến bay giờ vẫn chưa co cong việc nao
mang tinh thực chất cả!" Lanh Tử Tinh khiem tốn noi.
Ông Loi Đinh lại phản đối việc con dau đi lam: "Tử Tinh a, đi lam lam gi hả
con? Sao? Tuấn Vũ khong nuoi được con a?"
"Ba, khong phải đau! Tuấn Vũ đối xử tốt với con lắm, con chỉ la muốn tiếp xuc
với nhiều người hơn thoi…"
Loi Tuấn Vũ vội hoa giải: "Ba, chuyện Tử Tinh đi lam con cũng đồng ý ma. Chẳng
qua la đi lam cho vui thoi, co ấy vui la tốt rồi."
"Ồ? Thật sao? Vậy tại sao hom nay khong đến cong ty lam việc? Giam đốc nha
xuất bản con co quen khong?" Ông Loi Đinh nhin chằm chằm vao mặt Loi Tuấn Vũ,
ý đồ phat hiện ra chuyện gi đo.
"À, người ta cũng rất ổn, rất chiếu cố đến Tử Tinh. Hom nao con sẽ mời anh ấy
ăn cơm để cảm ơn." Loi Tuấn Vũ cười cười, nụ cười co hơi gượng gạo.
"Tử Tinh a, con dau nha họ Loi chung ta trước giờ khong co tiền lệ đi lam, nếu
con mệt thi cứ nghỉ ngơi đi, Loi gia khong cần phụ nữ phải lam việc." Loi Đinh
giọng noi tuy on hoa nhưng Tử Tinh lại nghe ra một chut uy nghiem trong đo.
"Ồ, ba yen tam đi ạ. Nếu luc nao Tuấn Vũ khong cho con đi lam nữa, con sẽ
khong đi. Chẳng qua la giải khuay chut thoi ạ." Lanh Tử Tinh khong ngờ việc
minh đi lam lại khiến hai cụ phiền long như thế, chẳng trach Loi Tuấn Vũ sau
khi biết được co đi lam thi vẻ mặt lại kỳ quai vậy.
"Được rồi, ba ơ của Tử Tinh ba khong cần nhọc long đau!" Loi Tuấn Vũ keo Lanh
Tử Tinh đi về phia nha ăn.
"Ha ha, xem con kia, con sợ ba mẹ bắt nạt Tử Tinh cơ đấy!" Ba Tieu Duệ cười
khanh khach, cười đến nổi khiến Tử Tinh đỏ mặt.
Bốn người họ ngồi quanh ban ăn. Trước mặt trưởng bối, Loi Tuấn Vũ tuyệt đối
xứng đang với hinh tượng người chồng mẫu mực.
Ba Tieu Duệ nhiệt tinh muc canh cho hai con ăn.
"Nao nao, Tử Tinh, con nếm thử mon canh nay xem. Mẹ ninh mất tận hơn bốn tiếng
đồng hồ đấy!" Ba Tieu Duệ noi với vẻ tự hao.
"A, cảm ơn mẹ." Tử Tinh vội vang bưng bat canh len uống một ngụm, thấy hương
vị la lạ.
Loi Tuấn Vũ cũng cầm thia canh len, nếm thử, nhăn mặt hỏi: "Mẹ ơi, đay la canh
gi vậy?"
"Ha ha, mui vị thế nao? Đay la canh thuốc, ich tinh trang dương đấy!" Ba Tieu
Duệ cười gian xảo.
"Oẹ!" Lanh Tử Tinh dạ day cuộn len, vội vang chạy vao bếp non ra.
Ba Tieu Duệ ngẩn người, nụ cười đong băng tren mặt, lung tung nhin Loi Tuấn
Vũ: "Kỳ thực mẹ khong định cho Tử Tinh uống, vốn định cho con uống thoi! Con
be nếu uống được thi cang tốt… Thuận tiện bồi bổ cơ thể cho no."
Loi Tuấn Vũ quả thật dở khoc dở cười, nhin bat canh mau sắc kỳ quặc, dạ day
anh cũng muốn nhao lộn len. Anh bất đắc dĩ noi: "Con noi mẹ ơi, con trai mẹ
giờ con chưa đủ trang kiện hay sao?"
Loi Tuấn Vũ khoa trương nắm quyền gồng bắp tay len, lam nổi ro cơ bắp rắn
chắc, sau đo lắc đầu noi: "Mẹ khong sợ bồi bổ con nữa thi con sẽ phat nổ a?"
"Phỉ phui cai mồm! Noi năng kiểu gi thế! Tiểu tử thối!" Ba Tieu Duệ giận dữ
mắng.
"Con đi xem Tử Tinh thế nao, mẹ ơi, hay mẹ cho ba uống canh trước đi, noi
khong chừng, tối hom nay… cai kia…" Loi Tuấn Vũ ghe vao tai ba cười
"Xeo đi! Cang ngay cang khong ra thể thống gi!" Ba Tieu Duệ đưa tay ra định
veo tai con trai nhưng lại bị hắn ne được.
Ông Loi Đinh khong nghe thấy Loi Tuấn Vũ thầm thi gi với mẹ, nhưng nhin anh
mắt gian giảo của con trai liền biết khong phải la chuyện tốt đẹp gi, khong
vui hỏi: "No noi nhăng noi cuội cai gi thế?"
"À, khong co gi! Ten tiểu tử thối nay!" Ba Tieu Duệ đỏ mặt, đảo mắt noi: "Ông
xa a, nếu khong ai uống thi hay la ong uống canh đi! Toi đa vất vả ninh nấu,
đừng bỏ phi!"
Ông Loi Đinh nhin bat canh ghe tởm tren ban vội va xua xua tay: "Ba uống đi!
Cai mạng gia nay của toi khong đọ nổi manh dược của ba đau!"
"Xem ong kia, khong uống thi đổ đi!" Ba Tieu Duệ tức giận cầm lấy thia tự minh
uống canh.
LanhTử Tinh khom lưng khong ngừng non khan vao bồn rửa, nhưng khong non ra
được gi. Dạ day của co rất kho chịu. Vừa nghĩ đến nồi canh kia, dạ day co lại
co rut len từng đợt.
Loi Tuấn Vũ nhin bờ vai gầy yếu của co, thở dai noi: "Sau nay phải chu ý cẩn
thận ứng pho với ba mẹ. Hai ong ba nhiều chieu lắm!"
Hắn thuận tay đưa cho co một cai khăn mặt.
"Ồ, khong đau. Mẹ la vi muốn tốt cho chung ta thoi. Chỉ la toi… Oẹ!" Lại non
một trận.
Loi Tuấn Vũ chau may bước len, vỗ vỗ vao lưng co, giup co thuận khi. Phản ứng
của co cũng lớn qua đi! Chỉ la một bat canh thuốc thoi ma. Hơn nữa tuy mui vị
co chut kỳ quai, nhưng đa chế biến qua rồi, vẫn co thể chấp nhận được. Ít nhất
mui vị cũng khong nồng như vậy, trong canh con cho them hanh va gừng nữa.
"Đừng miễn cưỡng, hay la len phong nghỉ ngơi một chut đi?" Loi Tuấn Vũ nghĩ
đến bộ dang tối hom trước của co, liền cảm thấy xương cốt cơ thể co tựa hồ rất
yếu ớt.
Lanh Tử Tinh chống hai canh tay len bồn rửa, vốc nước lạnh len rửa miệng, gật
gật đầu.
Loi Tuấn Vũ đỡ co đi ra
Ba Tieu Duệ ay nay nhin Tử Tinh vẻ mặt tiều tuỵ, xấu hổ noi: "Tử Tinh a, mẹ
khong co ý gi khac đau, con xem, một bữa cơm ngon như vậy…"
"Khong sao đau mẹ! Sau nay Tử Tinh đến đay mẹ cứ lam đồ ăn người binh thường
ăn được la tốt rồi. Để con đỡ Tử Tinh len phong nghỉ ngơi một chut." Tuấn Vũ
treu chọc ba.
Nhin theo hai người bước len gac, ba Tieu Duệ tức phung mang trợn ma.
"Tuấn Vũ noi khong sai, Tử Tinh họa hoằn lắm mới đến nha minh ăn cơm, sao ba
lại nấu loại canh ghe tởm vậy, toi nhin con phat buồn non nữa la bọn chung!"
"Toi chẳng phải vi muốn tốt cho con trai minh hay sao? Noi khong chừng, thang
sau Tử Tinh no co bầu, giờ nay năm sau đa được bế chau nội rồi ý chứ!" Ba Tieu
vẻ mặt uỷ khuất noi.
"Thật sao?" Ông Loi vừa nghe nhắc đến chau nội lập tức trợn hai mắt len, vẻ
mặt co chut kich động.
"Đương nhien rồi! Vợ chồng minh chỉ co một thằng con trai, ong khong muốn sớm
co chau bế a?" Ba Tieu chi chiết ong Loi. Ba biết ong con nong ruột co chau
hơn cả ba.
"Muốn chứ! Sao toi lại khong muốn cho được? Đợi con dau sinh chau ra, bao
nhieu của nả toi cho no hết. Cho thằng tiểu tử kia đỡ chọc minh tức chết!" Ông
Loi cao hứng vỗ tay, giống như đa được om chau đến nơi rồi khong bằng!
"Ha ha, đung đấy đung đấy!" Hai ong ba gia hoa chan mua tay len kế hoạch.
Loi Tuấn Vũ diu Tử Tinh vao phong của ba Tieu. Vừa bước vao phong, Tử Tinh vội
tranh khỏi canh tay của Tuấn Vũ, cố ý keo gian khoảng cach giữa hai người.
Tuấn Vũ nheo mắt, thu tay lại. Co ta con giả bộ rụt re cơ đấy! Tối hom trước
cả người co con chỗ nao hắn chưa sờ qua đau? Nếu noi cho co biết, thi co khi
co phải tim lỗ nẻ nao dưới đất ma chui xuống mất!
Nhớ lại cảm giac tiếp xuc da thịt trơn mềm đo, Tuấn Vũ đột nhien cảm thấy
gượng gạo, anh mắt bất giac liếc nhin len cổ co…