Ngày 2 Tháng 1 – Sáu Giờ Đến Kêu Ăn Sáng?


Người đăng: Tiêu Nại

Lanh Tử Tinh rớt cả mồ hoi, cười ngay ngo đap lời…

Loi Đinh, Loi lao gia trước khi đi con khong quen dặn do: "Tuấn Vũ, lần sau
cha mẹ đến thi khong cần đanh thức Tử Tinh, chu Lanh của con từng n

i, buổi tối Tử Tinh ma khong ngủ được sẽ rất cau giận. Vừa xong khong phải con
cũng được "lĩnh giao" rồi sao? Ha ha!"

Lanh Tử Tinh xấu hổ cười theo, mặt đỏ như tom luộc. Loi Tuấn Vũ vừa nghe la
biết ban nay Lanh Tử Tinh thet choi tai co hiệu lực khon cung, nhất định la
lao ba lao mẹ cũng đa nghe được. Coi như la đanh bậy đanh bạ, vội vang noi:
"Cha, mẹ, việc nay cha mẹ yen tam, con cũng đa hơn ba mươi tuổi, khong con la
trẻ con nữa! Hơn nữa, ben cạnh co Tử Tinh ở đay trong chừng, cha mẹ con khong
yen tam sao?"

Anh vụng trộm ghe tai mẹ, hạ giọng noi: "Ở đau co cha mẹ nửa đem 2 giờ sang
đến nha con cai kiểm tra chứ? Hai người thật đung la co tinh thần! Co cần con
phải tai dựng hiện trường, biểu diễn lại một lần cho cha mẹ xem khong ạ?" Tieu
Duệ trừng mắt lườm Loi Tuấn Vũ, tho tay định veo thắt lưng anh nhưng bị anh
kheo leo tranh được, đap lại la tiếng cười ha ha của con trai.

Tiễn xong Loi ba Loi mẹ, Lanh Tử Tinh thở phao một hơi, co ngoac miệng, thoải
mai đanh một cai ngap lớn, quay ra noi với Loi Tuấn Vũ: "Đi ngủ! Ngủ ngon."

Loi Tuấn Vũ buồn cười nhin bong lưng Lanh Tử Tinh, co thực ra rất co khả năng
thich ứng, sự việc như vậy nhưng co cũng khong hỏi anh cau nao. Xem ra, hẳn la
Loi Tuấn Vũ thật sự đa tim đung người!

Lanh Tử Tinh trở lại phong ngủ, bất ngờ phat hiện thấy Kiều Nhi đang nằm tren
giường minh! Co lạnh lung buong một cau: "Người đi rồi, co co thể trở về!"

Kiều Nhi vặn vẹo than minh, từ tren giường bo dậy, cười ra vẻ ngang ngược đi
đến ben cạnh Lanh Tử Tinh, liếc mắt nhin xuống ngực co, khoe miệng nhẹ nhang
nhếch len một cai. Sau đo, co nang cố ý ngừng lại, điệu đa noi: "Ai nha, nửa
đem cắt ngang chuyện vui của toi va Loi Tuấn Vũ. Co biết đấy, về phương diện
nay đan ong thực sự rất để ý! Ha ha…" Chống tay ra chiều duỗi cai lưng mỏi, co
nang cố ý đẩy cao bộ ngực đồ sộ, thiếu chut nữa sượt qua chạm vao ngực Lanh Tử
Tinh. Cười một tiếng, co ta lắc mong rồi hướng cửa trở về phong. Lanh Tử Tinh
trừng mắt nhin canh cửa kia hồi lau, thật sự la cai đồ lẳng lơ! Ta đay xem
thường!

Nga len giường lớn, co lập tức bật dậy, xoa xoa phủi mạnh canh tay va người
minh. Ai da! Thật la bẩn! Mới rồi cai người kia vừa nằm xong! Dứt khoat om hết
chăn gối đem xuống đất nằm, Lanh Tử Tinh nghĩ bụng sang sớm mai nhất định phải
đổi ngay ga trải giường mới. Khong! Con phải chuẩn bị them một bộ dự trữ nữa,
để phong trường hợp tuy thời con ứng pho cac tinh huống phat sinh.

Sang sớm 5 giờ rưỡi, Lanh Tử Tinh bị một tiếng chuong choi tai lam bừng tỉnh.
Trời ạ! Co lầm hay khong, mới ngủ được co ba giờ, vậy ma co người lại gọi điện
thoại?! Đem toan bộ chăn trum len đầu, Lanh Tử Tinh khong them để ý đến no.
Nhưng ma, vẫn khong thể đấu lại được với sự dai dẳng của người gọi, tiếng nhạc
đầu tien vừa dứt, tiếng thứ hai lại tiếp tục vang len, Lanh Tử Tinh đanh phải
với tay lấy điện thoại di động, vo cung khong vui bắt may: "Alo".

Dĩ nhien la lao mẹ! Tiếng Mạnh Han Di vang len ben tai co: "Tử Tinh a, mẹ đang
ở ngay trước cửa nha con, mau dậy xuống mở cửa cho mẹ nao, mẹ mang đồ ăn sang
đến cho hai đứa đay!"

Co lầm hay khong?! Lanh Tử Tinh mắt đầy tơ mau, con ngươi gần như muốn nhảy ra
khỏi hốc mắt! Chưa đến sau giờ ma bọn họ đa đến keu ăn sang?! Trời đất ơi! Gia
đinh nay cung với Loi gia đung la muốn… giết người ma!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #9