Ngày 2 Tháng 1 – Mệt Mỏi Ứng Phó


Người đăng: Tiêu Nại

Trời ạ! Về sau khong phải sẽ mỗi ngay đều như vậy đi?! Chết mất! 365 ngay nay
mới qua được co một ngay, co như thế nao chợt cảm thấy lạnh cả người… Hai giờ
sang. Chết tiệt! Luc nay đang ra la thời gian bảo dưỡng nhan sắc, la luc kinh
mạch cơ thể lưu chuyển, vận hanh đến tim, gan. Co t

trước đến giờ đều luon luon khong bỏ lỡ thời gian nay, nếu khong co việc gi
bận rộn sẽ đung 11 giờ đi ngủ, chuyện lớn gi cũng sẽ khong phải vao giờ len
giường thế nay! Chết tiệt 365 ngay tới đay, thật đung la xui xẻo!

Tren giường Loi Tuấn Vũ vẫn con một cơ thể phụ nữ ở trần đang nằm dai, khong
chut mảy may them để ý đến sự co mặt của Lanh Tử Tinh. Co nang chậm rai xuống
giường, nhăn nho dan len người Loi Tuấn Vũ, nũng nịu noi: "Vũ, phải mất bao
lau thế?"

Loi Tuấn Vũ than minh hơi khựng lại, cười gian ta: "Ngoan, rất nhanh! Chịu kho
sang phong ben một chut…"

Kiều Nhi lắc lắc than minh, uốn eo đi ra, xong vao phong của Lanh Tử Tinh.
Lanh Tử Tinh nhin bong dang co ta, lập tức trong long bỗng trao len cảm giac
chan ghet. am sao co thể như vậy?! Trời ạ! Vấn đề nay co co chut bảo thủ,
nhưng thực sự la ưa sạch sẽ. Phong của co, giường của co, khong thể để lay
dinh với người phụ nữ như vậy.

Loi Tuấn Vũ cui nhin đồng hồ, vội va keo tay Lanh Tử Tinh đi nhanh về phia
cửa, đi ra ngoai. Quả nhien, lao ba lao mẹ ở dưới lầu nghe được tiếng mở cửa,
anh mắt đồng loạt chiếu về phia bọn họ. Ánh mắt đi từ nhạy ben đến nhu hoa,
sau nữa la hiểu ý. Lanh Tử Tinh khong được tự nhien keo lại chiếc ao ngủ thoải
mai, bảo thủ tren người minh, ten Loi Tuấn Vũ chết tiệt, khong chỉ keo co vẫn
con mặc đồ ngủ xuống lầu, chinh hắn con… con để minh trần! Thật la! Cố tinh ra
vẻ ai muội cũng khong cần phải khoa trương như vậy chứ! Du thế nao con dau gặp
bố mẹ chồng cũng nen de dặt đi một chut! Cũng may, vi đề phong Loi Tuấn Vũ nửa
đem nổi thu tinh, co chọn ao ngủ vẫn thật bảo thủ, những chỗ nen lộ thi một
chut cũng khong lộ, ma những chỗ khong nen lộ thi ngay cả bong dang cũng đều
nhin khong thấy.

Đi xuống lầu, Lanh Tử Tinh lễ phep chao hỏi, con co chut khong được tự nhien,
du sao bộ dang của bọn họ rất… "Ai nha, Tuấn Vũ, sao con lại gọi cả Tử Tinh
dậy lam gi?! Đa trễ thế nay! Thật la!" Tieu Duệ quở trach noi, chạy nhanh qua
keo Lanh Tử Tinh ngồi xuống.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi trợn trắng mắt, lao mẹ nay thật đung la, noi dối khong
chớp mắt! Khong phải la vừa mới ba ầm ĩ đoi gặp Lanh Tử Tinh, keu la muốn xem
một chut con dau tốt của minh co khỏe khong, co phải hay khong đang đua giỡn
bọn họ, hơn nữa, lại con đung rạng sang đến kiểm tra! La rạng sang đấy! Loại
chuyện nay đung la chỉ co lao cha lao mẹ nay co khả năng nghĩ ra! Thật sự la…

Lanh Tử Tinh xấu hổ cười cười, noi: "Co gi đau ạ! Mẹ đa tới, con lam sao lại
co thể khong xuống tro chuyện với mẹ được? Thật ngại qua, vừa nay con ngủ say
qua ạ."

Tieu Duệ ha ha cười, anh mắt vo cung ai muội, vụng trộm ghe tai Lanh Tử Tinh
noi: "Con của mẹ co phải hay khong rất lợi hại nha?"

Lanh Tử Tinh sửng sốt, cố gắng lấy lại tinh thần, ba? Ba…? Trời đất! Người mẹ
nay thật đung la… Phut chốc đỏ mặt, đay la cai chuyện gi chứ! Xấu hổ liếc mắt
nhin Loi Tuấn Vũ. Co thật sự la oan uổng ma! Nhưng ma, chinh minh lại khong
thể noi.

Tieu Duệ cười đến toe toet, quay sang lao chồng, Loi Đinh noi: "Tốt lắm, tốt
lắm! Đừng lam phiền bọn trẻ nghỉ ngơi nữa! Ông nay, chung ta nhanh một chut
trở về đi!" Sau đo, lại noi với Lanh Tử Tinh: "Tử Tinh a, nếu muốn ăn cai gi
thi gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn!

Lanh Tử Tinh rớt cả mồ hoi, cười ngay ngo đap lời…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #8