87


Người đăng: Tiêu Nại

Buổi sang thức dậy, Lanh Tử Tinh khong nhin thấy người ben cạnh đau. Nhưng co
nhớ ro đem qua Loi Tuấn Vũ đa giup co giảm bớt đau đớn. Nếu khong co anh ở
lại, co chỉ sợ la đa phải chịu đau cả đem rồi!

Về phần anh lam cai gi co cũng khong nhớ ro nữa. Nhưng trong ý thức cuối cung
của co, tay anh đa đặt tren bụng minh.

Du sao co hiện tại đang trong cai bộ dạng nay, anh ta cũng khong thể… Nghĩ đến
đay, Lanh Tử Tinh đỏ mặt, vội xuống giường.

Ra khỏi phong, đi xuống bếp, co nhin thấy một tờ giấy nhớ dan tren mặt ban,
ben tren la net but mạnh mẽ ghi: "Mỳ ở trong nồi".

Lanh Tử Tinh bất giac nở nụ cười. Anh ta đung la chỉ biết nấu mỳ thoi sao? Lẽ
nao ngay đến chao cũng khong biết nấu?

Đột nhien co lại co cảm giac minh va anh la một gia đinh, tuy khong phải rất
manh liệt nhưng loại cảm giac được người khac chăm soc nay, hơn hai mươi năm
nay thật khong qua ro rang cho lắm. Mọi người trong nha khong ai biết hang
ngay co đang suy nghĩ gi, nen sự quan tam va chiều chuộng đều khong thich hợp.

Ngay cả lần trước bị đau bụng ngất xỉu, anh trai co cho đến khi co xuất viện
cũng khong biết nguyen nhan la vi sao. Co chỉ co thể cười khổ. Mấy cai chuyện
đan ba con gai nay, co sao co thể tam sự với anh trai đay?

Haizzz! Vi vậy co liền rủa thầm ten Hoa Ba kia. Cứ tưởng hắn la một thiếu nữ
ma co co thể dốc bầu tam sự, rốt cuộc hoa ra lại la một ga đan ong!

Nhin vao chỗ mỳ trong nồi, Lanh Tử Tinh nhăn nho, được rồi, đa la tam ý của
người ta, vậy phải ăn một chut mới được. Đường đường một vị tổng giam đốc lại
nấu bữa sang cho một người khong lien quan như co đay, chắc chắn la phải thắp
hương cung vai hắn mới phải!

Nghe noi Lanh Tử Tinh đa đi lam, Hoa Ba cơ hồ la một giay cũng khong tri hoan,
liền vọt vao văn phong của co.

Cửa vừa mới đong lại đa bị mở ngay ra, Lanh Tử Tinh hoảng hồn, vội quay ngoắt
người lại. Người tới quả nhien la Hoa Ba, theo sau con co A Dương bị anh đụng
phải. Kỳ thực la A Dương đang đi trước anh thi bị anh v

"Sao em lại đến đay?" Sắc mặt của Hoa Ba tỏ ra khong vui cho lắm.

Lanh Tử Tinh chớp chớp mắt, sao vậy? Lẽ nao anh quen la anh tuyển co vao lam
chủ bien hay sao? Vừa định trả lời, liền thấy Hoa Ba coi A Dương như khong tồn
tại, đi đến trước mặt co, đỡ co ngồi xuống.

"Đa khoẻ hơn chưa?" Hoa Ba nhin Lanh Tử Tinh từ tren xuống dưới đanh gia.

Lanh Tử Tinh đỏ mặt lung tung nhin A Dương. Người nay khoe miệng co net cười,
cơ hồ co xu thế co rut len, lam bộ khong nhin thấy gi hết, nhet chiếc but ký
ten trong tay vao tui ao ngực. Nhưng chẳng may, nắp but lại rơi lăn ra ngoai
cửa. Thế la hắn vội vang chạy ra đuổi theo nắp but…

Hoa Ba vẫn đang kiểm tra Tử Tinh từ tren xuống dưới, Tử Tinh bực bội trừng mắt
len với anh, nhỏ giọng oan than: "Toi noi giam đốc Hoa ơi, anh la đan ong, la
đan ong đấy! Chu ý khống chế bản than chut coi! Trời ơi! Anh khong phải la
trong đời thực cũng coi minh la Elaine đấy chứ??!"

Hoa Ba nghe xong liền mỉm cười: "Trước mặt em thi e rằng chỉ co Elaine mới co
tư cach để quan tam chăm soc em ma thoi!"

Lanh Tử Tinh lườm anh: "Khoẻ rồi, khong đau nữa rồi! Anh co thể coi em như
người binh thường được khong? Anh đừng dung anh mắt nhin người mắc bệnh lạ để
nhin toi co được khong? Anh xem, A Dương bị anh doạ chạy mất hut rồi kia!"

Hoa Ba liền ngồi ghe len ban viết của co, hai tay khoanh trước ngực, bộ dang
duy nga độc ton noi: "A Dương đo la thức thời! Em khong cho rằng cậu ta nhin
khong ra tam ý của toi đối với Lanh chủ bien đo chứ?"

Ánh mắt nong bỏng của anh chiếu tới lam co khong cach nao trốn tranh, quả thực
lam co giật minh. Hắn sao lại noi trắng ra như vậy?

Cười gượng gạo, Tử Tinh khoả lấp: "Giam đốc Hoa khong phải sẽ đai ngộ đối với
mọi nhan vien mới tới như vậy chứ?"

Ánh mắt nồng nhiệt kia khong giảm nhiệt đi một chut nao, vai giay sau anh mỉm
cười hỏi: "Em nghĩ sao?"

Lanh Tử Tinh bị nhin đến mất cả tự nhien, hit sau vao một hơi, anh mắt trốn
tranh noi: "Giam đốc Hoa, ngai tuyển toi vao đay để lam việc cho ngai, hay la
để chăm soc toi vậy?"

Hoa Ba cười noi: "Nếu muốn lam việc tốt, trước tien phải co sức khoẻ tốt mới
được. Toi định cho em nghỉ 3 ngay, hơn nữa… mỗi thang đều được nghỉ 3 ngay
phep!"

Lanh Tử Tinh vừa nghe xong lập tức vớ lấy quyển tạp chi tren ban nem vao người
Hoa Ba, giận dữ noi: "Anh co thấy phiền khong vậy? Loại người như thế nay ma
cũng lam ong chủ được sao?"

"Ha ha ha!" Hoa Ba cười pha len, lanh lẹ bắt được "am khi" của Lanh Tử Tinh,
quay người đi ra cửa: "Đa co sức nem sach, xem ra em khong sao thật rồi! Được
rồi, co việc gi thi cứ đến tim toi nhe!"

Lanh Tử Tinh bất đắc dĩ nhin bong dang Hoa Ba rời đi, lời lẽ vậy ma hắn cũng
dam noi ra, thật sự khong coi co la người ngoai rồi! Đưa tay len om lấy mặt
minh, hinh như vẫn con hơi nong! Anh ta sao lại co thể thản nhien noi ra những
lời như vậy được cơ chứ?

Hoa Ba tam tinh vo cung vui vẻ. Anh huýt sao suốt dọc đường đi.

Những lời am muội anh vừa noi lam anh co cảm giac yeu đương thật sống động.
Hinh như Tử Tinh khong con lạnh nhạt bai xich anh nữa! Ít nhất co cũng khong
con trốn tranh.

Anh đưa tay bấm điện thoại ban, vai giay sau A Dương go cửa bước vao. Hoa Ba
lập tức hỏi: "Cậu mới tim Lanh chủ bien a?"

A Dương lập tức đap: "Vang thưa sếp!"

"Chuyện gi vậy?"

"À, la Lý pho chủ bien bảo em đưa danh sach sach xuất bản cho Lanh chủ bien
xem qua, con co Chu pho chủ bien noi co một tac giả đa ký hợp đồng đột nhien
lại khong lien hệ được nữa, bảo em bao cao lại cho Lanh chủ bien…" A Dương mở
sổ ra nhất nhất trần thuật lại.

"Tốt lắm, bảo bọn họ tự phụ trach xử lý toan bộ cong việc đi! Bảo họ, 3 ngay
nay khong được đến quấy rầy Lanh chủ bien!" Hoa Ba khoat tay, A Dương thức
thời chạy biến đi. Cậu ta con buồn bực, khong hiểu gần đay trong toa soạn đa
xảy ra chuyện lớn gi vậy?

Lanh Tử Tinh ngồi ở trong văn phong ngay người cả nửa ngay ma khong co lấy một
cuộc điện thoại nao, cũng khong co bất kỳ ai đến tim covốn nghĩ minh đến đay
lam chủ bien thi sẽ phải tiếp xuc với rất nhiều người, phải ứng pho với đủ
loại sự tinh, kiểu như người thổi tu va hang tổng vậy. Thế nhưng tại sao vị
tri chủ bien lại nhan rỗi như thế nay?

Co hiếu kỳ cầm điện thoại len, bấm một số, kết nối rồi, la A Dương.

"Lanh chủ bien ạ? Co chuyện gi căn dặn sao ạ?" Giọng A Dương lập tức truyền
đến.

Lanh Tử Tinh đap một tiếng, vội vang trả lời: "Ủa, A Dương, hom nay khong co
ai tim toi a?"

"Khong co ạ, Lanh chủ bien."

"Vậy… khong co việc gi phải bao cao cho toi sao?" Lanh Tử Tinh vẫn chưa cam
tam.

"Vang, khong co ạ, Lanh chủ bien." Hiển nhien la A Dương rất tận tụy với nhiệm
vụ của minh.

"Ồ…" Lanh Tử Tinh thất vọng nhin điện thoại, co vốn nghĩ hom nay điện thoại
hỏng rồi, bấm đại một số, khong ngờ lại kết nối nhanh như vậy. Hơn nữa, sự
thực chứng minh, cong việc của co thật sự rất nhan rỗi.

Giờ tan sở. Lanh Tử Tinh xem tư liệu của nha xuất bản cả một ngay. Nếu như Hoa
Ba khong co một chut thanh tựu, thi phỏng chừng Lanh Tử Tinh co thể phat khung
len rồi.

Ngồi ở trong xe của Hoa Ba, Lanh Tử Tinh cứ rầu rĩ khong vui.

"Lam sao ma nhăn nho thế? Trong người khong thoải mai a?" Hoa Ba đương nhien
khong bỏ qua thần sắc buồn chan khong che đậy của co.

"Khong co." Lanh Tử Tinh chan đến khong buồn noi chuyện.

"Vậy sao nao? Chủ bien đại nhan của toi?" Nụ cười của Hoa Ba tran đầy sủng
nịnh.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #87