88


Người đăng: Tiêu Nại

"Hoa Ba, co một vấn đề toi nghĩ mai ma vẫn khong thong." Lanh Tử tinh giơ một
canh tay len bop tran, từ từ noi.

"Oh? Em noi đi!" Hoa Ba liền nghiem tuc hẳn len.

Lanh Tử Tinh nhin sang anh chang tai xế đang ra vẻ rất nghiem nghị, chậm rai
noi từng chữ một: "Anh thật sự la muốn tuyển toi vao lam chủ bien hay sao?"

Ngẩn người sửng sốt, Hoa Ba đap lại: "Of course!"

"Vậy chủ bien binh thường phải lam những gi? Anh đừng noi với toi, chủ bien
chỉ ngồi ở trong văn phong đọc bao, nhan nha ngắm phong cảnh ngoai cửa sổ đo
nha!"

"Ồ, hoa ra la chuyện nay!" Hoa Ba lấp liếm: "Hom nay khong co việc gi lam sao?
Aizzz, đều la do binh thường mấy vị pho chủ bien rất co năng lực đay ma! Về
toi sẽ noi chuyện với bọn họ, sao lại cứ tiếm hết quyền như vậy! Sao lại co
thể lam hết cong việc của chủ bien như thế chứ! Yen tam đi!"

Lanh Tử Tinh nhin khong ra bộ dang nghiến răng nghiến lợi của Hoa Ba co gi
khac thường. Lẽ nao mọi việc thật sự giống như anh noi sao? La bọn họ đều lam
hết cong việc của co sao? La do bọn họ đều đa quen với tinh trạng khong co chủ
bien lau lắm rồi sao?

"Được rồi, đến phia trước thi dừng xe lại nhe, em muốn tản bộ chut!" Lanh Tử
Tinh vẫn rầu rĩ noi.

Hoa Ba ngừng xe, Lanh Tử Tinh khoac ao vao, xuống xe.

Ngoai trời tuyết vẫn ang bay lất phất, khong lạnh chut nao, lam tam tinh của
co sang sủa len khong it.

Những cửa tiệm ven đường đều la shop quần ao, co khong hứng thu rẽ vao xem.
Khach đi đường rất it, ngược lại quan lẩu đối diện lại co khong it người.

Cứ đi bộ lững thững như vậy, một cửa hang mỹ nghệ thu hut sự chu ý của co.
Ngắm nghia những đồ gỗ chạm khắc phia trong, co động tam, vừa định bước vao
xem, nhưng lại khong muốn mua gi, co do dự

"Muốn vao xem a?" Giọng của Hoa Ba đột ngột vang len phia sau khong hề bao
trước, lam co giật nảy minh.

Hoa Ba cười giễu: "Sao thế? Xem em bị doạ nhảy dựng len kia!"

"Sao anh lại theo em tới đay?" Lanh Tử Tinh quả thật bị anh lam cho hồ đồ rồi.
Co vừa đi dạo phố lau như thế, vậy ma sao lại khong phat hiện ra anh đi theo
đằng sau? Co cứ nghĩ anh về rồi. Co nhớ luc minh xuống xe đa noi tạm biệt anh
rồi ma nhỉ? Anh đi đường đều khong noi chuyện gi sao?

Co quay phắt đầu lại nhin con đường minh vừa đi qua. Ha! Quả nhien la hai hang
dấu chan ro mồn một! Thật muốn chết qua đi!

"Em đo nha, thể nao cũng co ngay bị người ta đem ban cho xem, ma em cũng sẽ
khong biết la do người quen gay an đau!" Hoa Ba nắm lấy khuỷu tay co keo vao
trong cửa tiệm.

Trong goc cửa tiệm co một co gai đang ngồi, co cũng khong vi co khach tới ma
vội vội vang vang nịnh nọt chao hỏi, vẫn cứ ngồi yen một chỗ, khong hỏi gi
cũng khong giới thiệu hang.

Lanh Tử Tinh thầm khen ngợi thai độ nay. Co khong thich vừa vao shop la bị
nhan vien loi keo đi xem hết thứ nay đến thứ nọ, một chut khong gian tự do
cũng khong co.

"Những mon nay đều la ba phần do thủ cong đẽo gọt, con lại bảy phần la do
thien nhien tạo thanh." Những đồ chạm khắc ở đay rất hợp nhan Lanh Tử Tinh. Đa
số đều la hinh dang tự nhien vốn co, chỉ đẽo gọt sửa sang lại một chut ma
thoi. Rất it mon giống mấy tac phẩm nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ.

Một mon đieu khắc mau trắng nga nhỏ nhắn tinh xảo thu hut sự chu ý của Lanh Tử
Tinh, co bất giac dừng chan lại ngắm nghia. Đay la một khuc gỗ co hinh dang
kha la kỳ quặc, được người đieu khắc đặt ngược lại. Phần rễ nho len, thoạt
nhin giống như con voi con đang ngửa mặt cong voi hướng len trời. Đứng ben
cạnh la một con vật nhin giống như chim ma khong phải chim. Thần thai thi
giống, nhưng nhin kỹ lại khong giống cho lắm.

Ý tưởng sang tạo nhất la ở giữa hai vật nọ hinh thanh một đường hinh cung bao
quanh lại kin kẽ khong một chỗ hở, người đieu khắc muốn biến no thanh một cai
ống đựng but, thế la hai tiểu gia hoả kia một tả một hữu trở thanh Trương
Long, Triệu Hổ hộ gia.

Lanh Tử Tinh co thể nhin ra được tac phẩm đieu khắc nay hoan toan lợi dụng
hinh thai tự nhien vốn co của no, ngoại trừ cai voi của con voi con ra, thi
những phần khac đều la tự nhien hết, đến con mắt của con chim cũng la một cai
van gỗ.

"Em co biết tại sao con voi va con ga nay được đặt chung một chỗ khong?" Hoa
Ba hỏi với giọng điệu biết ro mười mươi.

"Đay la ga a? Tại sao?"

Hoa Ba mỉm cười, khẽ noi: "Đay la một loại ngụ ý, ga [ji] va voi [xiang] đặt
cạnh nhau, co nghĩa la "cat tường" [jixiang]*. Trong tinh huống binh thường,
một con ga co thể biểu thị ý nghĩa Đại cat đại lợi, ma ga đứng cạnh voi thi
lại cang hiếm co kho tim. Nếu anh đoan khong nhầm, đay la khuc gỗ lim gia trị
lien thanh, cực kỳ quý hiếm."

Nghe Hoa Ba giảng giải đạo lý ro rang, Lanh Tử Tinh khong khỏi kinh phục. Co
tuy rất thich, nhưng bất qua chỉ biết da long ben ngoai, chứ khong co kiến
giải sau sắc như Hoa Ba được.

"Thich khong? Anh mua tặng em!" Hoa Ba nhướn may hỏi.

"Khong! Em chỉ thich xem, khong muốn chiếm lam của rieng." Lanh Tử Tinh lắc
lắc đầu.

"Nếu đa thật sự thich thứ gi đo, tại sao lại khong chiếm lam của rieng?" Hoa
Ba đột nhien nghiem tuc hỏi.

"Những vật tốt, vật quý hiếm trong thien hạ nay nhiều lắm, nếu thứ gi tốt cũng
muốn chiếm lam của rieng, cũng muốn thưởng thức thi ha chẳng phải rất khốn khổ
hay sao? Em chỉ hy vọng gặp được thứ của rieng minh trong hoan cảnh đa định ra
cho rieng minh, vậy la hạnh phuc lắm rồi! Khong cần luc nao cũng phải xuất
hiện trước mặt em, con lam mệt thị giac của em ra, anh noi đung khong?"

Ngẫm nghĩ một hồi, Hoa Ba gật gu đầy tham ý: "Ừm, noi cũng co đạo lý đấy!"

"Ha ha, đương nhien rồi! Tuy em khong lịch duyệt bằng anh, nhưng ban về giac
ngộ cuộc sống, em tự nhận bản than co thể lam sư phụ của anh." Lanh Tử Tinh
hien ngang dong dạc tuyen bố.

"Ha ha, sư phụ a?" Hoa Ba hiển nhien trưng ra bộ mặt khong phục.

Hai người vừa định bước vao gian trong, thi bỗng nhien ba người đan ong từ
phia trong phong bước ra.

Lanh Tử Tinh nhin thấy Loi Tuấn Vũ nhất thời cả người một trận ret run, sao
lại co chuyện trung hợp như vậy?! Đi theo phia sau ten gia hoả nay con co cả
Cổ Dương.

Loi Tuấn Vũ liếc Lanh Tử Tinh một cai, lại liếc Hoa Ba một cai, khong noi năng
gi.

Lại la Lanh Tử Tinh vẻ mặt mất tự nhien: "Tuấn Vũ? Trung hợp qua!"

Cổ Dương hiếu kỳ nhin hai người bọn họ, hỏi: "Tử Tinh, đa lau khong gặp."

Thật ra than phận Hoa Ba bay giờ co chut lung tung, nhưng anh lại khong hề
giải thich điều gi.

Lanh Tử Tinh cực kỳ mất tự nhien, co nhớ đến sự chăm soc tối qua của hắn đối
với minh, lập tức tay chan long ngong, ấp ung hồi lau mới noi: "À ừ… Toi chỉ
thuận đường muốn đi dạo một chut thoi. Anh bận vậy, toi về trước đay!"

Noi đoạn co cui đầu luống cuống quay người đi ra phia cửa.

"Vội thế lam gi? Tử Tinh? Mọi người đều rảnh rỗi cả, hay cung đi dạo phố đi?"
Cổ Dương hướng về phia Lanh Tử Tinh noi to.

Nhưng luc nay Loi Tuấn Vũ đột nhien lại thấy ten Hoa Ba nay giờ vẫn im hơi
lặng tiếng đứng đằng sau Tử Tinh thật mười phần chướng mắt. Co loại ong chủ
nao tan sở rồi lại con đưa nhan vien về nha nữa hay khong? Cứ cho la tiện
đường đi, thi cũng khong đến mức sẽ cung nhau dạo phố nữa đo chứ?!

Thật giống như thứ đồ gi của minh bị người ta nhom ngo vậy, tam trạng của Loi
Tuấn Vũ lại bắt đầu xấu đi! Ten Hoa Ba kia rốt cuộc co biết co nhoc nay đa la
phụ nữ co chồng hay khong? Hay la… co đa noi cho hắn biết quan hệ thật sự của
bọn họ?!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #88