Ngày 8 Tháng 1 – Không Còn Đau Đớn


Người đăng: Tiêu Nại

Lanh Tử Tinh phat hiện ra một bi mật kinh thien động địa trong long minh!

Co vừa nay lại rất hưởng thụ nụ hon kia! Khi tay hắn đụng chạm vao cơ thể
minh, co cảm nhận được… co cảm nhận được một loại cảm giac từ trước đến nay
minh chưa bao giờ co, toan than nong như lửa, chờ đợi người đến hạ nhiệt cho
co.

Nhanh chong bo len giường, vui người vao dưới chăn, che hết mặt lại, chỉ để lộ
ra đoi mắt đang đảo tron. Ánh mắt co nhin len bức tường cach vach phong Loi
Tuấn Vũ. Nơi nay may mắn la khong co canh cửa lien thong giữa hai phong. Tốt
qua. Lại nhin cửa phong đa được khoa chặt một lần nữa, tam trạng Lanh Tử Tinh
mới từ từ nhẹ nhom.

Luc nay, co mới phat hiện mặt minh đỏ như phat sốt vậy. Co vội nằm xuống, ep
minh mau ngủ lại.

Đem khuya tĩnh mịch, mỗi phut mỗi giay dường như đều cực ki chậm chạp. Thời
điểm co tịch cơ hồ co thể nghe thấy tiếng thời gian troi qua!

Co cẩn thận lắng nghe am thanh phong ben cạnh, dường như Loi Tuấn Vũ sau khi
vao phong thi khong hề co bất kỳ động tĩnh gi nữa.

Lanh Tử Tinh nằm tren giường, khong tai nao ngủ lại được, lăn qua lộn lại một
hồi, bụng luc nay hinh như lại soi ung ục len.

Nhất thời ý thức của co lại bị khuấy động, Lanh Tử Tinh lấy tay om bụng, muốn
dung hơi ấm của ban tay để giảm cơn đau. Nhưng loại đau đớn nay cứ từng đợt
từng đợt quặn len.

Loi Tuấn Vũ sau khi về phong thi đứng trước cửa sổ, nhin ra sắc đem ben ngoai.
Anh khong bật đen. Tuy căn phong nay anh khong hay tới ở, nhưng vẫn co người
định kỳ đến lau dọn. Chỗ nay thực ra la nơi để anh nau minh. Mỗi khi mệt mỏi
anh đều đến đay điều chỉnh lại tam trạng. Chưa từng co người thứ hai tới nơi
nay, nhưng anh lại cho Tử Tinh ở lại!

Về phần tại sao anh lại lam như vậy, anh cũng khong qua ro rang! Ngay đo khong
tim được chỗ khac cho co ở, liền nghĩ ngay đến nơi nay.

Luc nay anh cau may, anh kha la để ý đến tấm thẻ vang ma Tử Tinh vứt vao thung
rac. Đa cho co rồi, thi sẽ khong bận tam co tieu pha như thế nao, nhưng co lại
nem no vao sọt rac, lam anh tự nhien lại một loại tinh cảm khac thường. Ma co
nhoc kia con tưởng rằng anh khong nhin thấy?! Che giấu một cach ro rang như
vậy, co thien tai mới khong nhin thấy!

Bản than anh tại sao lại ở lại đay? Lẽ nao chỉ vi ben ngoai rơi một lớp tuyết
mỏng hay sao? Loi Tuấn Vũ may chau lại cang chặt! Anh kho chịu về hanh động
của chinh minh!

"Aizzz…" Hồi lau sau, Loi Tuấn Vũ tựa hồ nghe được am thanh vọng đến từ phong
ben cạnh, khong ro lắm, nhưng hinh như la tiếng ren rỉ.

Giật nảy minh, Loi Tuấn Vũ vội ra khỏi phong, đi đến phong của Lanh Tử Tinh,
dan tai len cửa, quả nhien, trong phong vọng ra tiếng ren rỉ của co.

Loi Tuấn Vũ cả kinh, vội định đẩy cửa ra, nhưng phat hiện cửa bị khoa chặt.
Khong noi them lời nao, anh quay về phong, mở ngăn keo lấy ra một xau chia
khoa, mở cửa phong Lanh Tử Tinh.

Cửa vừa mở ra, anh liền nhin thấy một than hinh yếu ớt đang cuộn minh co quắp
tren giường.

Luc nay, Lanh Tử Tinh lấy hai tay om chặt bụng, co gập người lại tren giường,
đau đớn ren rỉ, đến Loi Tuấn Vũ xuất hiện cũng khong mở nổi mắt ra.

"Tử Tinh? Em sao thế?" Loi Tuấn Vũ cuống quit vọt đến hỏi.

Lanh Tử Tinh mở mắt ra, nhin anh mắt lo lắng của Loi Tuấn Vũ, lắc lắc đầu, lại
khong khống chế được cơn đau, ren rỉ thanh tiếng.

"Đau bụng sinh lý sao?" Loi Tuấn Vũ nhin co cố hết sức gật đầu, trong long
bỗng rối loạn. Anh sao biết được đau bụng sinh lý của phụ nữ lại đau đến như
vậy? Trước đay khong phải la chưa từng gặp qua người phụ nữ nao gặp tinh trạng
nay, nhưng anh chưa từng thấy người nao lại đau đến mức ấy, giống như bị mắc
một căn bệnh kỳ quai nao vậy.

Lanh Tử Tinh mồ hoi đầy tran, một trận đau thắt quặn len lam co khong kim được
ma keu len: "Aaiiiii! Đau qua!"

Loi Tuấn Vũ nhin co cang luc cang co quắp lại tren giường, trong long nổi len
từng đợt đau đớn.

Anh lo lắng hỏi: "Mau noi cho toi biết, toi co thể lam gi? Lam thế nao em mới
khong đau nữa

Lanh Tử Tinh mồ hoi chảy rong rong đầy mặt, yếu ớt nhin Loi Tuấn Vũ, cố gắng
lắc lắc đầu: "Anh… đi nghỉ đi… Á…. một luc nữa la hết đau…"

Đau đớn lam co khong tự chủ được ma run rẩy hit vao một hơi.

Loi Tuấn Vũ nhẹ nhang đỡ co dậy, om co vao long. Ban tay to lớn om lấy bụng
co, nhẹ nhang xoa xoa.

Lanh Tử Tinh lập tức cảm giac được nguồn nhiệt truyền từ long ban tay hắn len
bụng minh, nhẹ nhang như vậy, ấm ap như vậy… Co suy yếu nằm trong long hắn,
tuỳ ý để mặc ban tay hắn xoa nắn vuốt ve len xuống tren bụng co.

"Đừng sợ… thả lỏng người đi… co toi ở đay…" Loi Tuấn Vũ kề miệng vao sat tai
co, dịu dang noi, khong ngừng giảm bớt đau đớn của Tử Tinh.

Như co phep mau, long may của Lanh Tử Tinh dần dần gian ra, ban tay hắn như co
ma lực, theo mỗi vong xoa ma đau đớn của co lại được giảm bớt một phần.

Nhận thấy cơ thể của người con gai nằm trong long minh khong con căng thẳng
nữa, Loi Tuấn Vũ trong long cũng khong con rối loạn. m thanh dịu dang lại vang
len lần nữa: "Thả lỏng người đi… co đỡ hơn chut nao chưa?"

"Ừm…" Giọng noi của co giống như tiếng meo, rất dịu, rất nhẹ, rất mệt mỏi…

"Ngoan lắm, em ngủ đi!" Loi Tuấn Vũ lại tiếp tục lấy tay xoa nhẹ bụng co, than
thể anh con khong ngừng đung đưa từ sau ra trước.

Lanh Tử Tinh dần bị sự mệt mỏi vay ham, nằm trong lồng ngực ấm ap của hắn, dần
dần ho hấp trở nen đều đặn…

Loi Tuấn Vũ nhin khuon mặt đang dựa vao ngực minh, dịu dang nhấc tay ra định
vuốt đi mấy sợi toc mai dinh đầy mồ hoi tren mặt co…

Đột nhien than hinh Lanh Tử Tinh lại rung len, ban tay nhỏ nhắn cuống quit cầm
lấy tay hắn, khong cho no di chuyển, tựa hồ trong tiềm thức của co khong muốn
no rời khỏi bụng co.

Loi Tuấn Vũ vội tiếp tục xoa bụng co, sợ lam co vừa mới thiếp đi đa tỉnh lại.

Lanh Tử Tinh dần dần thả lỏng than thể, cả người dựa vao trong long Tuấn Vũ.

Anh nhẹ nhang om lấy co, đặt co nằm xuống giường, nhưng vẫn khong quen tiếp
tục nhẹ nhang xoa bụng co.

Phat hiện tren tran co mồ hoi cang ngay cang tua ra, chắc la nhiệt độ trong
phong qua cao. Loi Tuấn Vũ nhin bộ quần ao ngủ bảo thủ co đang mặc rất chật,
khong khỏi nhớ lại bộ ao ngủ hai day ma co mặc khi trước.

Co mặc vậy khong nong mới lạ!

Anh mở cuc ao tren cổ co ra, một cuc, hai cuc… đung luc anh đang do dự co cởi
cuc thứ ba ra hay khong, thi co đột nhien ren len một tiếng.

Tuấn Vũ liền nhiu may lại, nhận ra tay minh đa ngừng lại. Anh liền tiếp tục
động tac xoa bụng hinh tron tren bụng co.

Lập tức, khuon mặt nhỏ nhắn kia lại mỉm cười thoả man.

Ban tay kia đang dừng trước ngực co run len vi nụ cười của co. Nụ cười vo tội
đo lại hấp dẫn hắn, hắn dường như nghe thấy tiếng con tim minh đang đập mạnh
trong lồng ngực.

Cuc thứ ba, cuc thứ tư… Tay khong dừng lại, hắn cuối cung cũng được nhin ngắm
lại bộ ngực mềm mại ma no tron kia….

Ánh mắt hắn tối lại dị thường… yết hầu nhấp nho…

Đoi mắt chim ưng gắt gao dan vao da thịt vo tội kia… Con cả bộ ngực kia nữa…

Giay tiếp theo, người đan ong cao lớn cởi ao minh ra, nằm len giường của co
gai, rồi om co xoay lưng lại vao long minh.

Trong long anh viện cớ rằng anh đang sưởi ấm cho co, tay vẫn chuyển động theo
vong tron như cũ… Nhưng chỉ giới hạn trong một tay thoi, con ban tay kia khong
an phận lại mở rộng phạm vi hoạt động len phia tren…

Lanh Tử Tinh chim trong giấc mộng, khong ren rỉ keu đau nữa, nụ cười khong
ngừng nở ra tren khuon mặt đang ngủ say…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #86