Ngày 8 Tháng 1 – Ăn Khuya


Người đăng: Tiêu Nại

Loi Tuấn Vũ khong hề phong bị, đau đến nhe nanh trợn mắt, tức giận nhin co,
lực đạo tren tay lại tăng them vai phần!

Lanh Tử Tinh trong mắt hoảng loạn nhưng kien nhẫn, co nỗ lực ap chế tinh cảm
của minh, run rẩy noi: "Anh qua đang rồi!"

Liếm liếm đầu lưỡi bị đau, tuy khong chảy mau, nhưng loại đau khac lạ nay vẫn
te điếng trong miệng, Loi Tuấn Vũ cả nửa ngay sau cũng vẫn chưa noi chuyện lại
được.

Nhin vẻ mặt quật cường cung anh mắt kien định của Lanh Tử Tinh, đầu oc Loi
Tuấn Vũ dần dần thanh tỉnh! Ý thức được tay minh dường như vẫn đang ở vị tri
nao đo, đa đem một ben ngực co thay đổi hinh dạng rồi.

Anh chậm rai thu tay về, yen lặng nhin sau vao mắt co, sự cự tuyệt của co cang
lam tăng them dục vọng chiếm hữu của anh, hơi thở mờ am kề vao tai co: "Em
chọc giận toi!"

Bắt được một tia hoảng loạng ma cao ngạo trong mắt co, anh mạnh mẽ om siết lấy
co, nem xuống giường, than hinh cao lớn đe len người co…

"Á…" Lanh Tử Tinh rốt cuộc khong thể ra vẻ kien nhẫn them được nữa, het len:
"Buong ra! Anh đien rồi! Toi muốn ly hon! Anh vi phạm hiệp ước! Toi muốn ly
hon!"

Loi Tuấn Vũ nheo mắt lại, noi rit qua kẽ răng: "Em dam lặp lại một lần nữa thử
xem!"

"Toi…" Lanh Tử Tinh đẩy mạnh hai canh tay đang gắt gao m lấy cơ thể minh để
chế trụ ra, quat: "Anh noi lời ma khong giữ lấy lời! Anh bắt nạt một co gai
đang ốm yếu, anh đung la khong phải đan ong!"

"Toi co phải la đan ong hay khong, đến lượt co đanh gia hay sao?!" Loi Tuấn Vũ
nhin co thật lau, rồi đột nhien cười lạnh noi: "Co noi đung, toi vừa rồi đung
la đien thật! Một phut nữa lập tức tới phong khach, nếu khong, toi cam đoan
với co, du co co chết rồi thi toi cũng vẫn tiếp tục chuyện vừa nay đấy!"

Loi Tuấn Vũ xuống giường rồi sải bước đẩy cửa đi ra.

Anh thật sự la phat đien rồi! Vừa rồi thiếu chut nữa thi anh muốn người con
gai nay! Anh vừa mới ký hiệp ước rằng hai người sẽ nước song khong phạm nước
giếng! Hơn nữa người phụ nữ nay con đang co… nguyệt sự! Co phải anh vai ngay
nay khong co đan ba, nen tinh thần hoảng loạn rồi khong?!

Loi Tuấn Vũ tức giận đến muốn nổ tung! Anh tức giận với chinh hanh vi của
minh, giống như cưỡng ep phụ nữ vậy. Ma co nhoc kia con noi muốn ly hon! Chết
tiệt!

Lanh Tử Tinh vội vang mặc ao ngủ vao, theo sat Loi Tuấn Vũ tới phong khach. Co
đi vội đi vang xuống dưới nha, con đang thở hổn hển.

Lần nay Lanh Tử Tinh trốn hắn đứng cach thật xa, sự tinh vừa nay co vẫn con
tim đập chan run. Đột nhien, bụng dưới quặn đau, Lanh Tử Tinh khong khỏi khom
lưng, lấy một tay om bụng lại.

"Lam sao vậy?" Loi Tuấn Vũ ngữ khi tuy rằng khong qua hữu hảo, nhưng vẫn la
rất quan tam.

"Co khả năng… la căng thẳng qua… bụng hơi đau… Anh đừng chạm vao người toi!"
Lanh Tử Tinh gạt ban tay đang sốt sắng đỡ co của Loi Tuấn Vũ ra, khep hờ mắt,
điều chỉnh lại ho hấp, tận lực lam minh thoải mai, binh tĩnh lại.

Co la đang chỉ trich anh lam co căng thẳng hay sao? Nhin bộ dang của co, trong
long anh lại nổi len một cảm giac ay nay xấu hổ. Loi Tuấn Vũ nhấm nhẳng: "Ăn
khuya đi!"

Lanh Tử Tinh sững sờ, cảm giac bụng minh quả thật co hơi đoi. Loại cảm giac
đau nay tựa hồ khong chỉ đơn giản la đau bụng do sinh lý. Dạ day lại co thắt
một trận.

Cũng khong e de gi nữa, Lanh Tử Tinh liền ngồi xuống ghế bắt đầu ăn bữa khuya.
Vẫn con nong hoi hổi. Như vậy la hắn vừa mới mang về sao?

Lanh Tử Tinh muốn noi một cau cảm ơn, nhưng nhớ lại cảnh tượng luc nay, vẫn sợ
hai trong long, liền chỉ biết cắm đầu xuống ăn, đến mắt cũng khong hề nhin len
lấy một lần. Ten đan ong noi lời khong giữ lấy lời nay! Nhanh nhanh chong
chong ăn cho xong, vũ trang đầy đủ đứng len chiến đấu với hắn! Khong, la noi
lý lẽ với hắn!

Nhin co ăn rất ngon, Loi Tuấn Vũ cũng ngồi xuống.

Lanh Tử Tinh phat hiện chiếc ghế ben cạnh minh co động tĩnh, vội đứng phắt
dậy, tranh ra thật xa, trợn mắt kinh hoang nhin Loi Tuấn Vũ.

Loi Tuấn Vũ nhất thời đen mặt lại, co như thế nao lại đối xử với anh như với
on dịch vậy? Anh tức tối cầm một miếng banh pizza len.

Giật minh phat hiện hắn cũng ăn, Lanh Tử Tinh mới am thầm thở phao nhẹ nhom
một hơi, rồi lại lẳng lặng ngồi xuống ghế đối diện với Loi Tuấn Vũ, tiếp tục
cắm mặt xuống ăn.

Hiện giờ đich thực đối với co ma noi, chiếc banh pizza ma thường ngay co cảm
thấy rất ghe tởm buồn non nay lại quả thật la mỹ vị nhan gian! Khong co thứ gi
ngon hơn!

Co khong biết minh la bởi vi mệt mỏi nen mới đoi như vậy, đến ngon tay cũng
run rẩy, rồi cả canh tay cũng run len. Phải ho hấp thật sau mới co thể ức chế
được loại run rẩy, co thắt nay lại.

Ăn hết sạch cả một chiếc banh pizza, Lanh Tử Tinh sửa lại ao xống, cui đầu
kiểm tra ao ngủ của minh, rất kin đao phủ lấy người co.

Nhưng co lại khong cach nao yen tam được, giống như minh vẫn đang trần như
nhộng ma ở trước mặt hắn vậy!

"À ờ… Tuấn Vũ, toi… toi cảm thấy…" Lanh Tử Tinh rốt cuộc cũng lấy dũng khi đưa
mắt len nhin vao người đan ong đối diện.

Ánh mắt khiếp người của Loi Tuấn Vũ dan len người của Lanh Tử Tinh. Ma quỷ! Ro
rang Lanh Tử Tinh mặc ao ngủ, nhưng sao anh lại cảm thấy dường như nhin được
da thịt non mềm trơn bong của co vậy?!

Ho nhẹ hai tiếng, Loi Tuấn Vũ noi: "Yen tam đi, toi sẽ chịu trach nhiệm với
hanh động vừa rồi của minh!"

Dưới anh mắt kinh ngạc của Lanh Tử Tinh, Loi Tuấn Vũ rut một thẻ vang từ tui
ao sơ mi ra, đặt len mặt ban đẩy về phia Lanh Tử Tinh.

"Đay la 5 triệu, coi như tiền vi phạm quy ước của toi.Dứt lời, Loi Tuấn Vũ
đứng dậy đi ra cửa. Dường như nhớ ra chuyện gi đo, hắn noi: "Về sau nhớ kỹ,
khi co đan ong ở đay, thay quần ao phải khoa cửa lại! Cho du co la một bộ
xương kho, nếu cứ khoả than ma xuất hiện như vậy, cũng sẽ gay ra phiền toai
khong cần thiết!"

Liếc nhin Lanh Tử Tinh một cai đầy tham ý, Loi Tuấn Vũ đi ra ngoai.

Lanh Tử Tinh cầm lấy tấm thẻ vang tren ban, hung hăng nắm chặt lấy, tức đen
mặt! Hắn cho rằng co ban minh sao? Sờ một chut, om một chut, cho co tiền la
xong a?

Đay la cach hắn xử lý mọi chuyện từ trước đến nay sao? Ten khốn chết dẫm nay!

Lanh Tử Tinh hung hổ đem chiếc thẻ vang nem vao thung rac khong chut thương
tiếc, ai ma them chứ! Trước đay khong them, bay giờ khong them, về sau lại
cang khong them!

Cửa một lần nữa bị mở uỳnh ra, Lanh Tử Tinh giật minh, nhưng lập tức lại binh
tĩnh lại rất nhanh.

Ngoai ten khốn họ Loi kia ra, con ai co thể ngang nhien đi vao như vậy?

Lanh Tử Tinh ngay lập tức nhớ đến tấm thẻ vang kia trước tien, co vội nhảy đến
cạnh thung rac, lấy than hinh nhỏ nhắn của minh che khuất cai thung rac.

Loi Tuấn Vũ sắc mặt rất rất kho coi, hắn nhin bộ dang khong hoan nghenh của
Lanh Tử Tinh, nghiến răng noi: "Đem nay toi khong đi! Ngủ ở phong ben cạnh
phong co, co chuyện gi gọi toi một tiếng!"

Á? Lanh Tử Tinh sửng sốt ngay người! Chuyện quai gi vậy? Co vừa mới tưởng rằng
minh đa thoat được hắn, thi hắn lại muốn ở lại đay! Rốt cuộc muốn day vo co
đến mức nao đay?

Ma Loi Tuấn Vũ cũng khong giải thich nhiều, vội vang len gac vao phong vệ
sinh.

Lanh Tử Tinh thật sự khong nghĩ ra tại sao hắn lại ở lại, co liền len gac,
khoa chặt cửa phong lại! Bởi vi chuyện vừa mới phat sinh dường như vẫn phảng
phất ngay trước mắt co. Ma Lanh Tử Tinh lại phat hiện ra một bi mật kinh thien
động địa trong long minh!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #85