7


Người đăng: Tiêu Nại

Rạng sang, Lanh Tử Tinh lang lang trong giấc ngủ say, bỗng nhien cảm thấy thực
sự kho thở. Giống như đang ở trong một đam chay, giữa những ngọn lửa, muốn
dung sức thở dốc nhưng căn bản la khong thể ho hấp. Bốn phia tối đen một mảnh,
cai gi cũng khong nhin thấy! Co liền liều mạng giay dụa

, muốn thoat khỏi nơi hắc am nay. Vung mạnh canh tay len, bất ngờ nhận thấy
một canh tay cường trang đang chặn ở mũi minh, co bỗng mở choang mắt. Ngạc
nhien nhin vao một đoi may nhiu chặt, khuon mặt đẹp trai phong đại, nhưng cũng
con… con khỏa than… "Aaa-" Lanh Tử Tinh het len ở mức đề-xi-ben cao nhất!

Loi Tuấn Vũ vội che miệng co lại, cau kỉnh kho chịu ghe sat mặt, lạnh lung
noi: "Đừng keu! La toi đay!"

Lanh Tử Tinh vừa định ha mồm cắn vao tay hắn, ngạc nhien phat hiện người đan
ong đẹp trai đang tức giận nay hinh như đa từng gặp qua ở đau… Hai mắt co chậm
rai nheo lại, a… Thi ra la Loi Tuấn Vũ! Khong đung! Loi Tuấn Vũ nửa đem đi đến
giường của co lam cai gi? Co liếc mắt nhin đồng hồ tren tường, dĩ nhien la 2h
sang, hai mắt co phut chốc lại một lần nữa trừng lớn.

Loi Tuấn Vũ cảnh cao noi: "Khong được keu! Ok?" Lanh Tử Tinh ngoan ngoan gật
đầu.

Loi Tuấn Vũ nhin khuon mặt co chỉ lộ ra hai mắt, sau khi tẩy trang anh mắt
thật trong suốt. Vừa nay qua vội vang, căn bản khong co cơ hội nhin kỹ. Chưa
từng nghĩ đến co sau khi bỏ lớp trang điểm con trong thuận mắt thế, khong kho
coi giống như trong tưởng tượng của anh, kho coi đến nỗi con cần dung đến
trang điểm để che giấu.

Thấy co luc nay co vẻ nghe lời, Loi Tuấn Vũ liền chậm rai thu hồi canh tay,
vừa định noi chuyện, chỉ thấy Lanh Tử Tinh dung hết khi lực cả người het len
tiếng thet choi tai: "Aaa-" Loi Tuấn Vũ nheo mắt, phut chốc bịt lại lần nữa
cai miệng co khả năng giết người kia của co.

Lanh Tử Tinh bị ep tren giường, mặt đỏ bừng, co ra sức giay dụa, muốn thoat
khỏi đoi tay nanh vuốt của hắn! Đung la cai ten bịp bợm! Ro rang đa noi la sẽ
khong dinh dang đến co! Con ký hợp đồng cai gi?! Đều la gạt người! Mới qua một
ngay, khong! Con chưa đến một ngay, hắn đa lộ ra thu tinh rồi! Kẻ sĩ co thể
chết chứ khong thể chịu nhục. Ra vẻ hiền thục, chỉ sợ bị người ta ban chinh ở
chỗ nay ma kiếm tiền đi!

Người phụ nữ nay co phải hay khong bị đien rồi! Co ta nghĩ anh co thể n cảm
thấy hứng thu với minh hay sao? Loi Tuấn Vũ cang nhiu chặt may, thấp giọng
quat: "Yen nao! Cha mẹ toi ở ngay ben ngoai, em muốn cho bọn họ nghe được a?!"

Lanh Tử Tinh bỗng cứng người, cai gi? Co khong nghe nhầm chứ? Cha mẹ hắn… Đến
đay? Lam cai gi! Khuya khoắt thế nay tới lam cai gi?

Loi Tuấn Vũ thu tay về, thấy miệng co con ha rộng, nước miếng thế nhưng con
hơi chảy ra, mắt khong khỏi nhiu lại. Đay la tinh tinh gi?! Ro thật la… Loi
Tuấn Vũ nhanh chong đứng dậy, rời xa bộ dạng xấu hổ của co, đi đến hướng canh
cửa ben cạnh, vừa đi vừa noi chuyện: "Toi noi với bọn họ la em đa ngủ rồi, bọn
họ khong nen quấy rầy em. Bay giờ co phải hay khong em nen đi theo toi đến
phong ben đi, một lat nữa gặp mặt bọn họ một chut."

Những lời nay giống như mệnh lệnh, căn bản la khong hề co ý trưng cầu ý kiến
của co. Lanh Tử Tinh bật dậy, sửa sang lại quần ao ngủ của minh, lung tung đi
theo hắn qua canh cửa. Cha mẹ hắn thật đung la… Trời ạ! Về sau khong phải sẽ
mỗi ngay đều như vậy chứ?! Chết mất! 365 ngay nay mới qua được co một ngay, co
như thế nao chợt cảm thấy lạnh cả người…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #7